Trang

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

CHÚC MỪNG NĂM MỚI





Chúc các anh chị, bạn bè xa gần của Song Thu một năm mới sức khỏe, niềm vui và tràn đầy hạnh phúc!

Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

Xuân khát ...- Thơ ngắn Song Thu


ST: Tết đến,  bất ngờ ST nhận được cuốn sách thơ của Câu lạc bộ thơ HƯƠNG VIỆT, trong đó có đăng 5 bài thơ ngắn của Song Thu...Dưới đây là một bài về mùa xuân. Xin gửi đến bạn bè như một món quà tết của ST nhé!







 




Xuân



Chiều xanh xao
Gió thì thào
Giọt nắng trái mùa chót lạc vào...
Mắt xuân



Khát

Cỏ khát mưa
Mạ khát nước
Mình khát nhau.... riú bước 
Ngả nghiêng xuân



Tình

Chồi cựa mình
Nõan mâng mẩy
Tình niú tình... nhún nhẩy
Đu xuân


Em

 Mắt hiêng hiếng 
Môi hồng khoe miệng 
Véo von em- chiền chiện
Thức tình xuân...














Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Mùa xuân hy vọng...









Trong cuộc sống hôm nay với nhiều cạnh tranh, lắm áp lực, đa đoan và nghịch cảnh khó lường, với những mảnh đời cơ cực, những người đang chịu đau khổ rất cần một ngọn lửa hy vọng để vượt lên số phận, hướng đến một cuộc sống tốt đẹp.
Như tác phẩm văn học “Chiếc lá cuối cùng” của nhà văn O.Henri, với câu chuyện cảm động: Một người lâm trọng bệnh nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ thấy những thân cây trơ trọi phủ đầy tuyết với niền tin nghiệt ngã rằng, chừng nào chiếc lá cuối cùng rơi xuống thì mình sẽ ra đi…. Và có một người với tấm lòng nhân ái đã âm thầm, kín đáo chịu rét vì mưa tuyết hằng ngày cột những chiếc lá lên thân cây, giúp niềm hy vọng sống của người bệnh nhân kia không tắt….
Đúng vậy, gieo hy vọng chính là thắp lên ngọn lửa để giúp những người gặp khó khăn hay đang đau khổ, buồn tủi có niềm tin để vươn lên, vượt thắng nghịch cảnh…
Vậy mỗi người chúng ta, hãy luôn gieo và mang niềm hy vọng đến người thân và những người xung quanh mình để chúng ta có một cuộc sống tươi đẹp, bình an…

(ST sưu tầm từ facebook)






Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Rét ơi!- thơ Song Thu






                             
                             




Rét gì rét thế rét ơi
Ngoài kia đen xám một trời tàn tro
Môi thâm má héo co ro
Có tia nắng ấm mơ hồ...nơi nao?


Thương bèo bì bõm mép ao
Thương thân cua ốc nhôn nhao không nhà
Thương cò lặn lội bờ xa
Thương em côi cút mưa sa đường về


Ta đành gác lại đam mê
Gọi tên nắng ấm, 
cho... 
em khoe má hồng!





24-1-2016
Hà nội, một ngày rét đậm












Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

Văn tế cụ rùa ( hồ Hòan Kiếm)

   


                     


Trong xóm tri ân cuộc đời của chúng tôi có một chàng Đại tá nguyên lính tăng từ thời chống Mỹ nay đã nghỉ hưu. Chàng từng có nhiều tác phẩm được đăng tải nhiều nơi và tái bản nhiều lần như: bộ tiểu thuyết  "Bão thép" bốn tập rất dày dặn , cuốn kí sự " Hành trình đến dinh độc lập", tập truyện kí " Chuyện bạn bè tôi" ...Ngoài ra chàng thỉnh thoảng cũng làm thơ tuy nhiên thơ của chàng chưa xuất sắc lắm. Vừa rồi, nhân sự kiện CỤ RÙA HỒ GƯƠM từ trần, chàng lại nổi hứng viết một bài văn tế khá hoàn hảo. Tôi thích bài văn tế này bén xin về trang nhà để khoe cùng bạn bè blog đây: 

 

Nhớ cụ xưa.
Sinh tại dân gian
Sống trong truyền thuyết
Hun từ Linh khí Trời Nam
Đúc bởi Hồn thiêng Đất Việt
Thần Kim Quy dân chúng ngợi ca
Đức Hộ Quốc vua quan trọng vọng

Bởi vì
Ngay từ ngày lập quốc đã dạy An Dương Vương xây vững Cổ Loa
Thuở mới dựng cơ đồ nghiến răng rút móng mình để làm lãy nỏ
Bao phen địch đánh, mấy vòng thành vẫn vững tựa non
Lắm trận thù sang, nỏ liên châu địch chết như ngả rạ
Vì trái tim lạc chỗ, nàng Mỵ Châu nhận giặc làm chồng
Chỉ một chút lơ là, An Dương Vương chọn nhầm con rể
Thế cho nên cả cha con đành phải mạng vong
Cũng vì vậy mà đất nước rơi vào tay giặc.

Than ôi!
Đã tưởng Thần Kim Quy giận dỗi bỏ đi
Nào ngờ Đức Hộ Quốc vẫn còn ngoảnh lại
Thuở quân Minh bạo ngược gươm tuốt trần muốn tận diệt dân ta
Ngày giặc Bắc tham tàn đốt hết sách hòng một mai giống Việt
Mượn tay người đánh cá, trao gươm thần nghĩa sĩ họ Lê
Bày kế chạy lạc đường, treo vỏ kiếm ngọn cây Trời Thuận*

Để rồi
Mười năm nếm mật nằm gai
Một buổi Bình Ngô Đại Cáo
Đất nước bình yên, hồ Lục Thúy vua dạo thuyền rồng
Nhân dân an lạc, thành Đông Quan đông vui như hội
Chắc bởi mong đất nước này sẽ hết chiến chinh
Nên bất chợt Kim Quy hiện lên đòi Hoàn Kiếm

Từ đó
Đáy Hồ Gươm Cụ nhàn tản qua ngày
Nước Lục Thúy Cụ tĩnh tâm ẩn dật
Dịp trọng đại Cụ lên phấn khởi chia vui
Lúc khẩn nguy Cụ nổi như lời cảnh báo

Cứ tưởng rồi Cụ sẽ mãi mãi trường tồn tại xứ sở Việt Nam
Nào ngờ hôm qua nghe tin Cụ đột ngột ra đi về miền tiên giới
Cụ ra đi bao nhiêu người ngơ ngẩn tiếc thương
Khi đất nước đang bước vào những ngày trọng đại
Khiến cho bao câu hỏi đặt ra
Nhưng chắc chẳng có lời đáp trả

Hỡi ôi!
Chẳng lẽ Cụ như Khuất Nguyên không chịu sống giữa bùn nhơ
Nên quyết định quyên sinh để giữ mãi tấm lòng trong sạch

Hay bởi
Cảnh báo rồi, chớ bao giờ lẫn lộn bạn- thù mà chúng chẳng nghe
Nên Cụ chán, quyết một lòng về nơi tiên cảnh vui cùng con cháu

Hoặc giả
Khuyên bảo rồi, muốn nước mạnh phải tích cực đổi mới canh tân
Nhưng chúng sợ, giữ ổn định để chắc chân tham quyền cố vị
...

Nhưng thôi!
Dù bởi bất cứ lý do gì thì Cụ cũng đã ra đi
Dẫu chẳng tìm được nguyên nhân vẫn xin dành ngàn lời thương tiếc
Chúc Cụ dù nằm đâu cũng sẽ mồ yên
Mong Cụ trong tủ kính vẫn là mả đẹp

Tin rằng
Một mai vận nước sẽ lên
Đất Trời mỗi ngày lại sáng
Rồi có ngày đất nước độc lập, dân chủ, phồn vinh
Sẽ đến lúc nhân dân tự do, ấm no, hạnh phúc
Nước Hồ Gươm trong trẻo in sắc thắm trời xanh
Đất Hà Nội bình yên lại thấy Cụ về chứng kiến!


Ô hô!
Ai tai!
Thượng hưởng!
 

     
 

                            Nguyễn Khắc Nguyệt
 


                  ( Từ blog Nguyễn Vũ Song Thu )

Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

Tuổi heo may - Thơ Song Thu




Viết tặng những người tuổi heo may...bạn của ST








Ngỡ là mới nắng vàng ong
Trái cam chưa rám trái bòng còn xanh 

Ngỡ là mới chớm hong hanh
Nào hay gió bấc rung cành lá bay...

Ngỡ là mới thế, nào hay
 Soi gương loáng thấy lắt lay chiều tà

Nét gầy xanh những gân hoa
Lơ phơ tiêu muối... tuổi già heo may

Mỗi ngày rồi lại mỗi ngày
Loay hoay tất bật chất đầy ...thời gian

Nào cho nhau chút nồng nàn
Rồi mai về với ngút ngàn...heo may

 Tình ơi, tay nắm bàn tay...




Chiếc lá cuối cùng









GIEO HY VỌNG…


Trong cuộc sống hôm nay với nhiều cạnh tranh, lắm áp lực, đa đoan và nghịch cảnh khó lường, với những mảnh đời cơ cực, những người đang chịu đau khổ rất cần một ngọn lửa hy vọng để vượt lên số phận, hướng đến một cuộc sống tốt đẹp.
Như tác phẩm văn học “Chiếc lá cuối cùng” của nhà văn O.Henri, với câu chuyện cảm động: Một người lâm trọng bệnh nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ thấy những thân cây trơ trọi phủ đầy tuyết với niền tin nghiệt ngã rằng, chừng nào chiếc lá cuối cùng rơi xuống thì mình sẽ ra đi…. Và có một người với tấm lòng nhân ái đã âm thầm, kín đáo chịu rét vì mưa tuyết hằng ngày cột những chiếc lá lên thân cây, giúp niềm hy vọng sống của người bệnh nhân kia không tắt….
Đúng vậy, gieo hy vọng chính là thắp lên ngọn lửa để giúp những người gặp khó khăn hay đang đau khổ, buồn tủi có niềm tin để vươn lên, vượt thắng nghịch cảnh…
Vậy mỗi người chúng ta, hãy luôn gieo và mang niềm hy vọng đến người thân và những người xung quanh mình để chúng ta có một cuộc sống tươi đẹp, bình an…

(ST sưu tầm từ facebook)