Trắng toát một màu bệnh viện
Lặng yên miệt mài không tiếng...ve kêu
Những người đàn bà mảnh dẻ
Những khuôn hình trong bức tranh thêu
Những khuôn hình trong bức tranh thêu
Lặng lẽ ngồi đan
Len cùng một màu
Kim cùng một số
Khăn cùng một kiểu
Cho ai?
Không có tiếng thở dài
Không một lời than vãn
Bình yên thanh thản
Phải chăng trong ngôi Đền Yên Lặng*
họ về đây gặp lại chính mình?
Ngoài kia thời cuộc đảo lộn vô minh
Đỏ đen tốt xấu, hữu- vô tình
Trong này, sau bức tường bệnh viện
Quá khứ đã ngủ yên
Bừng sáng tươi lai cõi thiền
Hiện tại đang nhích dần từng khắc
Âm- dương sinh tử
giao duyên...
giao duyên...
Những người đàn bà lặng yên
Đầu đội mũ... tóc giả
Xám xanh gò má
Ngồi đan len một màu
Kim một số
Khăn một kiểu
Họ mơ về những nụ cười
thẹn thùng...tươi rói
Ơi, những em nhỏ vùng cao...
Họ mơ về những nụ cười
thẹn thùng...tươi rói
Ơi, những em nhỏ vùng cao...
* Xem Hành trình về Phương Đông.
.........................................
( Viết về các chị bệnh nhân khoa U- Biếu, BV Hữu Nghị )