Trang

Thứ Sáu, 2 tháng 3, 2012

SONG THU "LOA.N" BÀN CHÍNH SƯ.

Thưa: Đi chơi Hải Phòng lần này, ST em không khoỉ không nhớ đến lần đầu tiên đến HP. Lúc ấy, vào năm 1976,  ST còn là mô.t cô giáo trẻ, vinh dư. theo các bâ.c đàn anh đi khaỏ sát thư.c tế HP, trong nỗ lư.c nghiên cứu caỉ tiến quản lý kinh tế. Đề tài do Viên NCQLKT TW và trường ĐH KTKH lúc đó tiến hành. Trong tiềm thức cuả ST, HP không chỉ là thành phố cuả hoa phươ.ng đỏ, đất cảnh anh hùng mà còn là nơi thí điểm nhiều quyết sách cuả TW về đổi mới kinh tế: Chỉ thi.100, nghi. quyết 10, các biên pháp kiềm chế siêu la.m phát những năm 80...Ngày nay, trước sư kiê.n Tiên Lãng, vô cùng bức súc, nhưng ST hy vo.ng rằng, có thể đó là môt. phát súng thúc đâỷ quá trình đôỉ mới tư duy và hê thống chính tri, khiến nó trở nên bức súc hơn, công khai hơn, cấp bách hơn. 
Để diễn đa.t suy nghĩ còn nông ca.n, "lơ mơ" đó, ST làm mô.t bài thơ, có gì ...chưa phải, xin đươ.c lươ.ng thứ.



Phải chăng?

Thuở ấy
"Phá rào" "khoán hô."
Nở rô. "Minh Ngo.c-Haỉ phòng"*
Lúa trổ thêm bông
thành cánh đồng năm tấn**...

Tư duy Vĩnh Phú vốn đang còn tiềm ẩn
Đã cất cánh tung bay...
Qua Ba mươi năm ... biết bấy nhiêu ngày
đổi thay cuô.c sống

Kinh tế thi trường khuôn cùng biến đô.ng
Đã đủ cánh đủ lông...dang rô.ng cho mai sau
Có những đớn đau
Có những thất ba.i
...Bac đầu!
Cuô.c sống dẫu sao, đã là cuô.c sống mới

Ba mươi năm cho tư duy kinh tế thay đổi
Cần bao nhiêu năm cho tư duy chính tri. đổi thay?
"Thuốc lào Tiên Lãng" hôm nay
"Hoa cải" vườn anh Vươn hôm nay
Phải chăng
Là tiếng thét kêu giưã ban ngày
Hối thúc!

RUÔ.NG ĐẤT
NÔNG DÂN-NÔNG THÔN
ĐẢNG CẦM QUYỀN

Ba nỗi day dứt 
Bứt phá từ đây!
Trên mảnh đất này, Đất Cảng!

Hãy hi vo.ng dù là manh mỏng
Thay đổi  chính mình...
Là  khát vo.ng cuả non sông
"Đổi mới hay là chết"
Xin hãy đồng lòng!!!



 

Giản dị đến cảm động: Những phích trà nóng, điếu thuốc lào và những tiếng cười của nhân dân

 

Chỗ ở đã xong.Vẫn lá cờ đỏ ấy, niềm tin ấy, dù bất luận điều gì xảy ra thì gia đình họ vẫn tin vào sự công bằng, tin vào lẽ phải, tin vào nhân dân mình, niềm tin ấy còn cháy bỏng và ý nghĩa hơn nhiều cái kết cục xử lý ai, xử lý thế nào. Mất niềm tin ấy là mất hết. Hôm nay, sau nhiều ngày, lá cờ Tổ Quốc lại bay trên mái ấm của gia đình Đoàn Văn Vươn.

Ai cũng vui. Bà chị choàng khăn đỏ trên đầu là Hiền, hôm nay ăn mặc hơi bị điệu và cười hơi bị nhiều.

                             

Phút ngẫu hứng của một bác nông dân dùng than củi viết lên bức tường bị đập vỡ. Không chỉ là anh Vươn muôn năm đâu, thưa bác, mà là nhân dân muôn năm

Hình ảnh và lời chú thích từ...