Trang

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Du lich Phượng Hoàng Cổ Trấn- Ảnh song Thu




Sau hai tiếng bay, đòan du lịch chúng tôi đáp chuyến xe bus dài 7 tiếng đồng hồ từ thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, TQ đến  Phượng Hòang Cổ Trấn. Đây là một thị trấn nhỏ nơi đông bào dân tộc Miêu ( Mèo) sinh sống. Được coi là thị trấn đáng sống nhất TQ.
Nghỉ ngơi, nhận phòng song đã 11giờ đêm...Nhưng sự lung linh huyền ảo của thị trấn đã cuốn hút chúng tôi. Thế là cả đòan lại lên đường đi bộ, dạo mát và ngắm cảnh hai bờ sông.






















Nét kiến trúc cổ đặc trưng của văn hóa TQ khiến chúng tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Sáng hôm sau, chúng tôi lại lên đường phám phá sinh họat của bà con trong thị trấn. Vẫn như xưa, người dân tộc Miêu làm nghề thủ công, làm các loại thức ăn dân tộc, thổ cẩm, quần áo... Người mua hầu hết là khách du lịch. Cách bán hàng không khác gì mấy so với ở Việt Nam. Có điều hàng hóa đa dạng hơn, người bán hàng hiền hòa, thị trấn yên ả sạch sẽ lắm.















Khách du lịch đông như đi chảy hội, hầu hết là người Trung quốc, Việt nam và các nước xung quanh TQ. Ít thấy du lịch "Tây" như ở Hội An ta... 
Song Thu cũng là một trong những khách du lịch đó.  Vì chuyển ảnh từ di động lên máy tính chậm quá. Song Thu xin chỉ giới thiệu một vài bức ảnh chính. Hẹn có dịp sẽ bổ xung thêm ạ. 


Xin cám ơn và chào tạm biệt...



------------------------

Mời xem một vài ảnh khác ST mới nhận từ di động nhé!

Đêm








Ban ngày thị trấn sôi động hơn



Người lái đò có giọng hát vang trên sông 

Cụ bà người dân tộc Miêu


Thiếu nữ gõ trống nhịp nhàng trong gian hàng bán dụng cụ âm nhạc của em


Du khách điệu đàng chụp ảnh trong bộ trang phục dân tộc



Trẻ trung



ST tạo dáng bên bờ sông Đà...









Ba chị em ruột đấy!





Vậy thôi, xin cám ơn bạn bè đã dành thời gian chia sẻ chuyến du lịch cùng Song Thu  nha!




















Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

Màu trắng tháng 5- Thơ Song Thu









Bài thơ này ST viết từ cảm xúc tiễn biệt nhà thơ, nhà hùng biện mà ST trân trọng, kính mến và hâm mộ từ khi còn là cô học sinh cấp 2 ngây ngô, hiếu học. Rồi khi trở thành cô giáo, bập bẹ tập nghiên cứu những v/đ đổi mới kinh tế của đất nước, ST đã hân hạnh được tham gia khảo sát thực tế tại Hải Phòng cùng với nhà kinh tế chính trị học đã nổi tiếng Việt Phương. Những kỷ niệm đó vẫn còn nhớ đến bây giờ. 
ST viết bài này đề tặng cô Tú Lan, vợ của nhà thơ, cũng là cô giáo đầu tiên của lớp ST học tại trường TNVN -QL. 
Vì bận đi du lịch theo KH từ trước, nay mới post lên, trộm nghĩ là muộn nhưng hợp cảnh mưa rơi  tháng 5 đặc biệt này. Mong mọi người lượng thứ và chịu khó đọc nha...





Màu trắng tháng 5
( Kính tặng cô Tú Lan)


Tháng năm trắng nắng trắng mưa
Trắng vành khăn trắng trắng thưa tóc người
Giọt đời trong vắt* vừa rơi
Ra đi Cửa Mở* cuối trời tự do  ...


Nhớ dòng sông đợi con đò
Nhớ hương LAN thỏang vương bờ môi thơm*
Nhớ niềm khao khát người thương*
Quặn sâu rẫy bỏng đêm trường vắng nhau


Tình yêu có tội gì đâu
Yêu đời lặn đáy biển sâu nhìn đời
Cuộc đời như vợ ta ơi*
Đã tin đã khóc đã cười quên đau


Rồi bay lên chạm trời sao 
Hái hoa cải trắng cài vào "trời xanh"* 
Tháng năm trắng gió sương lành
Tiễn người,
thương lắm,
một chân thành
 thanh cao  ...


* Mượn những từ ngữ hoặc tứ thơ Việt Phương


5-2017















Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

Hai chữ: ĐỘ và BUÔNG










Đời người là kiếp vô thường, tuổi trẻ đang còn là buổi sáng mà qua đến trung niên thì đã là trưa ngả sang chiều. Tuổi trung niên là lúc người ta chín muồi nhất cả về thể chất lẫn tinh thần nhưng cũng là lúc “toan về già”, lúc người ta có nhiều tâm sự nhất. Người có hạnh phúc hay không nhìn tình trạng của họ ở tuổi trung niên là có thể biết được.
Về cơ bản, ta có thể hình dung cảnh giới mà một người cần đạt tới khi bước qua tuổi trung niên nằm ở 2 chữ này:
Chữ thứ nhất: “Độ”
1. Ý chí có độ rộng lớn
Ý chí rộng lớn, lớn đến mức có thể tung hoành trong thiên hạ, bạn bè giao thiệp rộng khắp năm sông bốn bể, nhỏ đến không so đo được mất cá nhân, không để ý tới lời đồn đại hay đàm tiếu.
Sau tuổi trung niên, cần phải có sự rộng lượng, tấm lòng rộng lớn. Khi đó trước mắt chúng ta là một thế giới tốt đẹp, khiến chúng ta vui vẻ hạnh phúc.
2. Nói chuyện có độ vừa phải
“Im lặng là vàng” là một câu danh ngôn, “họa là từ miệng mà ra” cũng là câu mà mọi người biết rõ. Những câu này đã nói rất rõ ràng minh bạch rằng “nói nhiều thì mất”. Cho nên, nói chuyện nhất định phải có “độ”, tức là ở mức độ vừa phải, thích hợp, không nên cái gì cũng nói.
Người sau tuổi trung niên, nói chuyện cần phải vừa phải, như vậy mới có thể tránh được hậu quả không đáng có, cũng có thể giúp mình trở thành một người được người khác tôn trọng.
3. Đọc sách có độ dày
Đọc sách phải có độ dày, ở đây độ dày không phải là về số lượng, mà là về nội dung và chất lượng. Cho dù là tiểu thuyết hay là một bài văn ngắn, sau khi đọc xong, thì cuốn sách đó phải có thể dẫn dắt tâm linh, khích lệ con người hướng thiện, hoặc là nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, giúp con người rút ra được bài học nhân sinh và triết lý. 
Người sau tuổi trung niên, cần phải có những cuốn sách chất lượng. Chúng ta nghiêm túc đọc chúng sẽ mang lại cho cuộc sống nhiều điều thú vị.
4. Tầm nhìn có độ rộng
Đứng ở chỗ cao thì thấy được càng xa; suy nghĩ nhiều, nhìn không xa. Cho dù là việc mình làm hay người khác làm, đều đứng xa để nhìn, thì sẽ nhìn được một cách thấu đáo.
Đến tuổi trung niên, tầm mắt chúng ta phải có độ rộng, đứng được cao, nhìn thấy xa. Nghĩ tưởng ít đi, so đo ít đi, hạnh phúc sẽ tự nhiên đến bên cạnh chúng ta.


5. Thọ mệnh có độ dài
Muốn kéo dài tuổi thọ, muốn thân thể khỏe mạnh cường tráng, cần phải từ bỏ những thói hư tật xấu, tạo nếp sống lành mạnh. Mặt khác còn phải có tâm tính tốt, không nóng không vội, không lo không buồn chán, không tranh không đấu. 
Sau tuổi trung niên, càng cần phải chú trọng chăm sóc chính bản thân mình, sống lâu thêm nhiều năm, mới có thể có thời gian trải nghiệm những niềm vui trong cuộc sống. 
6. Tình cảm có độ ấm
Vì gia đình mà tỉ mỉ chuẩn bị một bữa tối ngon miệng, nói với bạn bè một lời chúc phúc, tặng cho người bạn đời một món quà nhỏ, đều có thể khiến cho các mối quan hệ tình cảm trở nên ấm áp.
Sau tuổi trung niên, chúng ta có nhiều thời gian và tinh lực để làm việc và giữ gìn tình cảm trong cuộc sống, có thể khiến cho tình cảm thêm ấm áp, có như vậy thì cuộc sống càng thêm hạnh phúc và ấm cúng. 
7. Tâm tính có độ cao
Tâm tính của một người quyết định tầng thứ của người đó, tâm tính thăng tiến còn trân quý hơn cả vàng. Nếu như không có tâm tính chính diện tích cực, cả ngày tiêu cực phàn nàn, lo được lo mất, chỉ biết lợi ích của riêng mình, thì sống như vậy quả thật rất mệt mỏi.
Tâm tính như thế nào sẽ quyết định cuộc sống đồng dạng như vậy. Sau khi về hưu, bảo trì tâm tính cao trong cuộc sống, thì trong nội tâm sẽ khoan khoái dễ chịu hơn rất nhiều.
8. Cuộc sống cần có ‘nhiệt độ’
Trong cuộc sống, nếu chúng ta nỗ lực nhiệt tình, thì sẽ luôn có cảm giác mới mẻ. Làm cho cuộc sống có nhiệt huyết, là điều rất trọng yếu, chính là lòng nhiệt thành yêu cuộc sống.
Sau tuổi trung niên, chỉ cần chúng ta dụng tâm nhiệt tình yêu cuộc sống, dụng tâm cảm nhận hạnh phúc, thì chúng ta có thể lấy một trái tim biết ơn để cảm ngộ hết thảy mọi điều tốt đẹp.
Chữ thứ hai: “Buông”
1. Có một loại trí tuệ gọi là ‘buông’
Có một số sự tình cần phải buông tâm đi, mỗi trái tim đều có chỗ giới hạn, không thể mãi canh cánh trong lòng. Buông, cần phải cởi trói trái tim mình.
Sau tuổi trung niên, chúng ta cần phải buông bỏ gánh nặng, chạy về phía sinh mệnh mới, buông quá khứ, mở ra một cuộc sống mới!
2. Có loại tâm tính gọi lạc quan
Nhân sinh, khó khăn nhất là có được loại tâm thái tốt đẹp này. Tiêu bớt u sầu, sẵn sàng làm việc, bình thản nhiều hơn một chút, ôn hòa nhiều hơn, cuộc sống ắt sẽ có nắng mặt trời.
Sau tuổi trung niên, cuộc sống thường hay nội tâm, chỉ có mỉm cười trong thời điểm này là tốt nhất.
3. Có một loại thiện đãi gọi là buông tay
Bạn vĩnh viễn không cách nào làm thay được cho con cái, cũng không thể ở bên cạnh chăm sóc chúng cả đời. Vậy nên, cần phải biết buông tay. Con cháu là đều có cái phúc của con cháu, chúng cũng có con đường nhân sinh của riêng mình.
Việc gì cũng ôm làm, chẳng những mệt mỏi chính bản thân mình mà còn gây hại cho con cháu. Sau tuổi trung niên, biết buông tay đúng lúc, thì đối với con cái là một loại tín nhiệm, còn đối với chính mình là một loại thiện đãi.
4. Có một loại biểu đạt gọi là lên tiếng
Cuộc sống tràn ngập hỉ nộ ái ố, khi thích hợp với loại cảm xúc nào thì muốn lên tiếng. Lên tiếng, đối với thể xác và tinh thần là một loại gột rửa, là một lần linh hồn tự do biểu hiện ra.
Phá lên cười có thể khiến cho tâm tình con người vui sướng, buồn giận biến mất, cười giải ngàn nỗi lo.
5. Có một loại khoái hoạt gọi là phóng khoáng
Muốn tâm trạng vui vẻ, cần phải phóng khoáng, đối với chuyện của con cháu thì ít quản mới tốt, yên tâm hưởng niềm vui thú tuổi già, mới có thể kéo dài tuổi thọ.
Đương nhiên, phóng khoáng không có nghĩa là phóng túng, mà là đem thể xác và tinh thần điều chỉnh đến cảnh giới “yên tĩnh khoái hoạt”. 
6. Có một loại xử thế gọi là buông bỏ 
Có nhiều thứ đã mất đi rồi thì cũng đừng nên chấp nhất, mà hãy coi như thành phẩm đó không thuộc về bạn. Hơn nữa hãy tin rằng, cái gì của mình thì cuối cùng sẽ quay về với mình. 
Có câu nói rằng: Nếu như bạn vì đánh mất Mặt trời và Mặt trăng mà khóc lóc nỉ non, thì bạn cũng sẽ đánh mất những vì sao.
Vậy nên, sau tuổi về hưu, chúng ta cần phải biết buông bỏ, có như vậy chúng ta mới không để lỡ mất những điều tốt đẹp.
7. Có một loại nhẹ nhõm gọi là buông tâm
Bạn đến lúc tuổi già, muốn đi đến nơi nào đó, muốn ăn chút gì đó, cũng không muốn không nỡ, kỳ thực là đang tự lưu đày chính mình.
Khổ cực hơn nửa đời người, sau khi về hưu, thừa dịp có thể buông tâm mà thỏa thích đi đâu đó, làm những điều mình yêu thích. Làm được như vậy, niềm vui sẽ đến mỗi ngày.
8. Có một loại tự tại gọi là yên tâm
Trong cuộc sống, đối đãi với tất cả mọi việc đều tận tâm thì ắt sẽ có thể tiêu diêu tự tại. Đi qua nhân sinh mưa gió vài thập niên, trải qua cay đắng ngọt bùi chốn nhân gian, có thể thành khẩn thẳng thắn, không làm chuyện trái với lương tâm, không hổ thẹn với tâm mình, nhất định sẽ trở thành một lão niên hạnh phúc.
Bảo Hân biên dịch

Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

Một vài bài Thơ tình của Việt Phương


Nhà thơ Việt Phương nổi tiếng với hai tập thơ CỬA MỞ và CỬA ĐÃ MỞ, trong đó có nhiều bài thơ hay, đầy nhiệt huyết cách mạng, những trăn trở sâu sắc về vận mệnh đất nước, dân tộc. Nhiểu trang mạng đã đăng tải những bài thơ đó. Dưới đây ST lựa chọn giới thiệu một vài thơ tình của ông, một phần vì thích, một phần vì ông là người chồng thân yêu của cô giáo đầu tiên lớp ST học tại QL-TQ  





Đừng

Thôi đừng em đừng phá sự lặng im 
Tim anh đó có một miền yếu lắm 
Bên dòng sông anh bàng hoàng ngồi ngắm 
Những ngọn cây đang tắm trong thơ 

Mặt Hồ Gươm hò hẹn hay tình cờ 
Cứ xao động như mặt hồ xưa ấy 
Ba mươi năm thời gian là thế đấy 
Mỗi đêm ngày bỏng giẫy khát khao 

Em nhìn anh hay ánh mắt người nào 
Sao xuyên thẳng như dao đau buốt quá 
Vuốt cho anh như bàn tay của đá 
Hỏi những gì nghiệt ngã nhường kia 

Tinh mơ này anh lại ra đi 
Khi đường phố nhu mì và trong sạch 
Một thoảng trời xanh như thóc mách 
Vầng trăng liềm cài lệch mái nhà em 

Mới năm giờ hình như chưa hết đêm 
Bóng tối đọng trên bậc thềm yên tĩnh 
Nghe rõ quá một tiếng chim nhí nhảnh 
Chổi quét đường lia mạnh hết tầm tay 

Cô gái nào xe đạp phóng như bay 
Người bơm xe ngồi chống cằm ngẫm nghĩ 
Tạc bên đường một bóng hình triết lý 
Những nhành cây phượng vĩ lá đung đưa 

Mới năm giờ cuộc sống rất trẻ thơ 
Chuyên cần lắm chiếc xe bò chở đất 
Bếp hừng lên một ánh hồng chân thật 
Anh nhìn từng khuôn mặt nhớ về em 

Đường thưa người chưa xuôi ngược đông chen 
Khi ban mai mở tầm nhìn khoáng đạt 
Ba mươi năm đã quen nhiều mất mát 
Lại cháy lên khao khát những tình thương 

Em là ai mà trên mọi nẻo đường 
Vương lẵng đẵng mùi hương thân thuộc ấy 
Cả đô thành lao xao giờ thức dậy 
Một nhịp đằm sâu xoáy láy trong anh 

Đừng nói gì ơi màu áo len xanh 
Tim anh vẫn có một miền yếu lắm 
Cứ để vậy cho dòng sông cuộn sóng 
Những chân trời hi vọng trải bao la



Anh Bắt Đầu Từ Em

Như trời xanh bắt đầu từ ánh sáng
Cứ mỗi ngày anh lại muốn gặp em
Như mỗi ngày, đêm lụi nắng ngời lên
Chiều bâng khuâng khi hoa tim lại nở
Anh muốn bóp trái tim mình đến vỡ
Anh cố tìm điều dễ ghét trong em
Tìm được rồi, anh càng thấy yêu thêm
Mỗi con đường, mỗi bậc thềm, khóm lá
Mang tình yêu, thành Tình yêu tất cả
Mỗi việc anh làm là một đóa sương mai
Mang hình em như mang ánh mặt trời
Khi chưa gặp em anh mới sống cuộc đời một nửa
Chưa biết sự cay đắng ngọt ngào và sự lạnh lùng bốc lửa
Ta chẳng thể nào không trở thành nhau
Đêm mọc sao lên trời mở chiều sâu
Đến bây giờ từ đâu không nhớ nữa
Buổi sáng mai nao lại chẳng ban đầu


Đêm Tình Yêu


Không được soi vào đôi mắt em
Anh ngắm trời sao cho đỡ nhớ
Ô kìa trời sao mà cũng ghen!
Bắt đầu nghẹn ngào như tức thở
Gốc liễu đôi ta ngồi đêm trước
Hôm nay lại vẫn đón một đôi
Anh đi suốt hai bờ mây nước
Mỗi góc tình yêu đầm ấm hơi người
Ðêm em thơm anh ngọc lan ngào ngạt
Hôm nay còn man mát mùi hương
Tình đôi ta thành một làn gió mát
Ðưa ngọc lan đi thơm mọi nẻo đường
Chẳng được nhìn em dù trong giấc mộng
Càng yêu thêm những cặp yêu nhau
Ðời bật đèn xanh cho sự sống
Ta hồi sinh trong mỗi cái hôn đầu