Hoàng Lập:
CỦA ĐÂU VỀ ĐẤY,THÔI ĐÀNH !
Hoa tươi rờ rỡ - của trời
Còn ngơ ngẩn ngắm - của người ngẩn ngơ
Của vườn - cây trái thơm tho
Ngọt ngào vương đọng - của bờ môi xinh
Lạnh lùng - là của lặng thinh
Cồn cào nhớ - của tim mình , tim ta
Bay bổng - là của bao la
Đắm say - là của yêu xa , yêu gần
Của đâu về đấy , thôi đành !
Hứng lòng tay giữ giọt tình với nhau
8-12.
Song Thu
Của mình, mình giữ, thôi đành!
Dẫu không réo rắt cũng thành quen tai
Của mình, chẳng được như ai
Trăm trận cũng để thua vài trận thôi
Của mình, đũa ghép thành đôi
Dẫu là mộc mạc một đời chẳng vênh
Của mình, cây thẳng lênh khênh
Gió bão nghiêng ngả dập dềnh ngọn tre
Của mình, gỗ ghép nên bè
Cùng chìm cùng nổi qua khe cập bờ
Của mình, chẳng gột nên thơ
Dẫu là rút ruột nhả tơ cho đời
Của mình thương quá đi thôi
Của đâu về đấy, người ơi, thôi đành!
Hoa tươi rờ rỡ - của trời
Còn ngơ ngẩn ngắm - của người ngẩn ngơ
Của vườn - cây trái thơm tho
Ngọt ngào vương đọng - của bờ môi xinh
Lạnh lùng - là của lặng thinh
Cồn cào nhớ - của tim mình , tim ta
Bay bổng - là của bao la
Đắm say - là của yêu xa , yêu gần
Của đâu về đấy , thôi đành !
Hứng lòng tay giữ giọt tình với nhau
8-12.
Song Thu
Của mình, mình giữ, thôi đành!
Dẫu không réo rắt cũng thành quen tai
Của mình, chẳng được như ai
Trăm trận cũng để thua vài trận thôi
Của mình, đũa ghép thành đôi
Dẫu là mộc mạc một đời chẳng vênh
Của mình, cây thẳng lênh khênh
Gió bão nghiêng ngả dập dềnh ngọn tre
Của mình, gỗ ghép nên bè
Cùng chìm cùng nổi qua khe cập bờ
Của mình, chẳng gột nên thơ
Dẫu là rút ruột nhả tơ cho đời
Của mình thương quá đi thôi
Của đâu về đấy, người ơi, thôi đành!