Trang

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Trăng rỗng- Thơ Duệ Mai







TRĂNG RỖNG

Rút lại đi anh, những lời vừa nói ấy
Đừng nghiêng sông làm đổ ánh trăng tà
Em muốn giữ mỏng manh con thuyền giấy
Phút riêng mình, em chở ước mơ xa...

Ta xoè tay để chạm miền đồng cảm
Cho câu thơ lay khẽ góc tâm hồn
Xin hãy hiểu, phải đâu em lãnh đạm
Mà nắm vào, sợ sập mất hoàng hôn!

Nghe em nhé,
Neo lòng bên trăng khuyết.
Nghĩ về nhau bằng ý nghĩ thật tròn.
Nếu ta mang hai mảnh cong ra ghép
Dẫu thành vòng
Trăng rỗng
Sẽ buồn hơn!




Cám ơn Duệ Mai!