Trang

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Thư giãn với Bài thơ "Tản mạn cuối tuần"

   "Phải mạnh hơn mới giữ nước muôn đời"

(GDVN) - "Đừng nhẹ dạ để bỗng dưng điên dại, tự đánh mình phá những cái ta xây" là những vần thơ đầy trách nhiệm của TS Lê Thống Nhất khi nghĩ về Biển Đông. 




Tản mạn cuối tuần


Có những lúc trái tim ta sôi máu
Với xâm lăng, thề chiến đấu đến cùng!
Ta yêu Hoà Bình, yêu khúc hát chung
Không ai thích lúc phải dùng súng đạn.. 

Ta rất muốn cả năm châu là bạn
Không muốn  tương tàn, ai oán đau thương
Ta vẫn từng nghe, biết nhún, biết nhường
Nhưng không thể kệ mặc đường cho giặc

Ta muốn yên cả Đông, Tây, Nam, Bắc
Không muốn thân mình chia cắt, chiến tranh
Ta vẫn nhớ câu dù  vỡ gắng  lành
Nhưng dân tộc không thể thành nô lệ

Ta biết trăm tàu ngoài kia ngạo nghễ
Ăn cướp la làng cậy thế nước to
Ta vẫn hiểu rằng : Độc lập - Tự do
Là vô giá với cơ đồ dân tộc

Ta chính nghĩa nên sẽ không đơn độc
Phải mạnh hơn mới giữ nước muôn đời
Có gì hơn, hỡi hàng chục triệu người
Hãy vun trồng để đơm hoa, kết trái

Đừng nhẹ dạ để bỗng dưng điên dại
Tự đánh mình phá những cái ta xây
Khu công nghiệp này có tội gì đây ?
Mà lửa cháy trong một ngày quá nóng?

Ngoài biển Đông đang cuộn bao cơn sóng
Dẹp chưa yên, sao bạo động đất liền
Kẻ nào đứng sau kích động, cho tiền
Kẻ nào giang hồ ngang nhiên phạm pháp?

Ta không thể để xâm lăng chà đạp
Nhưng đừng quên phản tặc ở bên mình
Biết làm gì đúng lúc dẫu hy sinh
Nhưng không thể để dáng hình hoá xấu

Ôi! Việt Nam hai tiếng bao yêu dấu!
Ôi! Hoà Bình yêu như máu trong ta
Biết cách thắng thù để khải hoàn ca
Bài học từ xưa ông cha đã thắng!


17 Tháng 5 2014 







Huyết thư từ biển đông




Bùi chí Vinh
 
Biển Đông không chấp nhận “đường lưỡi bò” láu cá
Không chấp nhận tàu Hải Giám, tàu Ngư Chính thưa em (thứ tàu lạ mơ hồ)
Biển Đông không có dầu hỏa cho bọn cường hào, không có thềm lục địa cho ác bá
Nhưng có ngư dân hiền lành và tuổi trẻ khát tự do

Biển Đông tang thương từ những rặng san hô
Nơi xác cha ông trồi lên thành quần đảo
Nơi bọn xâm lăng đang gióng trống giương cờ
Tưởng đất nước Tiên Rồng thời bình trôi hết máu

Anh đã từng nếm mùi chiến tranh, từng nếm mùi đói cơm thiếu áo
Thoát chết ở Trường Sơn, sống lại ở đồng bằng
Thuộc lòng sử Việt Nam như một người tử đạo
Thương cọc nhọn Ngô Quyền, mê chiến thắng Bạch Đằng Giang

Làm sao có thể thờ ơ trước bầy cá mập ăn đêm
Dám lồng lộn khắp Biển Đông dọa nạt
Chúng săn anh và chúng đuổi em
Bằng lý luận của Thiên Triều xưa… “quá đát”

Em ơi em tự do có thật
Mộ gió cha ông cũng có thật kia kìa
Sờ lên ngực anh đi, khi trái tim còn đập
Thì đâu dễ gì giặc phương Bắc được hả hê?

Em ơi em khi sinh tử cận kề
Mới hiểu hết thế nào là nhân quả
Mới thấy “cháy nhà ra mặt chuột” ngô nghê
Thấy “tàu lạ” thành tàu quen… dối trá

Biển Đông không có chỗ cho Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống rạp mình hèn hạ
Không có chỗ cho tàu Hải Giám, tàu Ngư Chính “giả nai” quen thói mơ hồ
Càng không có dầu hỏa cho cường hào, không có ngư trường cho ác bá
Chỉ có cọc nhọn Bạch Đằng và cánh tay Sát Thát khát tự do!



                                                                                                                                      (Từ Thica.net)