Trang

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Thư giãn chủ nhật cái nào!

ST: Hôm qua đã buồn vì xem ảnh của MAX về mẹ con MÙI- PHẢ. Hôm nay hãy cười chút với mèo con nhé!

 Mèo làm dáng như những anh chàng sexy

 

Không biết các bạn nữ sẽ chọn bên trái hay bên phải đây?
Des Hommes et Des Chatons là một blog cá nhân rất thú vị trên tumblr được rất nhiều độc giả quan tâm. Tại đây, họ chỉ đưa lên các bức hình so sánh giữa những người đàn ông rất hấp dẫn và những chú mèo có hành động giống nhau và hỏi độc giả xem họ chọn bên nào. Màn so sánh đặc sắc này thậm chí còn có cả một số ngôi sao nổi tiếng với những shot hình như chụp cho tạp chí, nhưng chắc gì họ đã hấp dẫn hơn được những chú mèo dễ thương có hành động giống y hệt họ như thế này?

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 1
Khoe "tay".

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 2
Người ấy và anh, em phải chọn?

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 3
Ướt át.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 4
Râu ria không có nghĩa là không sexy nha.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 5
Ừ thì làm dáng hút thuốc nào.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 6
Ai múa ba lê dẻo hơn?

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 7
Sáu múi thì cũng trồng cây chuối bằng ta thôi.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 8
Vuốt ve.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 9
Bên cửa sổ.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 10
"Hãy nhìn vào mắt anh đi cưng".

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 11
Cùng cười hết cỡ.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 12
Giấu mặt.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 13
Tưởng mèo mà không biết dùng ống hút à?

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 14
Chân ai đẹp hơn?

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 15
Nụ cười chết người.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 16
Ánh mắt lạnh lùng cùng cử chỉ vô cùng quyến rũ của cả hai bên.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 17
Cuộc chiến rất ngang sức cho tới tận phút chót.

Hài hước chùm ảnh mèo làm dáng như những anh chàng sexy 18
"Thế cuối cùng chọn bên nào, không chọn là đòi quà cộng tiền hoa quả đấy".


Sushi and Yasha
i

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

MadMax :MỘT CÂU CHUYỆN XÉ LÒNG

Justin Maxon (còn gọi là Max Điên) Sinh viên khoa Nhiếp ảnh ĐH San Francisco, California, Hoa Kỳ
Justin Maxon (còn gọi là Max Điên) Sinh viên khoa Nhiếp ảnh ĐH San Francisco, California, Hoa 
Kỳ


VUHUYDUCBLOG: Mời quý bạn chia sẻ một câu chuyện với những hình ảnh “xé lòng” về cuộc sống 2 mẹ con ở Hà Nội!
Tôi không biết bắt đầu entry này từ đâu. Quả thực trong lúc nhàn rỗi, tôi tình cờ lướt qua blog của ai đó, và bắt gặp hai con người, một số phận trong lăng kính của một sinh viên nước ngoài. Tôi dám chắc còn nhiều số phận như vậy, nhưng chúng ta không bao giờ nhận ra cho tới khi có ai đó đến và thức tỉnh chúng ta. Tò mò, tôi tìm kiếm trên google và có rất nhiều thông tin về câu chuyện này, câu chuyện của chàng sinh viên 23 tuổi cách chúng ta cả nửa vòng trái đất kể về cuộc đời hai mẹ con chị Mùi. Không nhiều lời lẽ nhưng những hình ảnh thực sự sống động khiến chúng ta phải chú ý, khiến chúng ta phải nhìn lại mình. Con mắt là để nhìn thật đấy, nhưng cậu sinh viên kia không chỉ nhìn bằng con mắt mà còn nhìn bằng cả tâm hồn và lòng trắc ẩn. Cảm ơn Justin Maxon vì một câu chuyện hay và nhiều ý nghĩa. Tôi xin phép được mượn những thông tin này để chia sẻ với mọi người. (Khuyết danh)



Tôi gặp chị Lê Thị Mùi và đứa con trai chị lang thang trên cầu Long Biên vào một chiều nọ. Tôi theo dõi họ từ rất xa, chị Mùi khoác tay nải trên vai, chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần cộc, phía trước, thằng con trai chị đang lon ton chạy chân trần.
Tôi đã đi theo hai mẹ con chị cả ngày hôm đó, từ lúc trên cầu đến khi hai người tới một bãi tắm ven sông Hồng, và đã chứng kiến tình mẫu tử tuyệt vời của họ.
Tối hôm đó, sau khi lang thang cả ngày cùng mẹ con chị Mùi, tôi cảm thấy trong mình có cái gì đó thật khác lạ. Niềm hạnh phúc giản đơn của họ cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi và thôi thúc tôi tiếp tục tìm hiểu và cảm nhận cuộc sống của mẹ con chị.
Thế rồi tôi đâm ra ngưỡng mộ cái tình mẫu tử ấy. Tôi lang thang theo họ suốt 2 tuần liên tục, cảm nhận mối liên kết giữa hai người, về ước mơ giản dị và tâm trạng ngập tràn niềm hy vọng của mẹ con chị.



Chị Lê Thị Mùi, 42 tuổi, ôm hai chân đứa con trai 5 tuổi, Trần Văn Phả, đang cười như nắc nẻ đi lên từ một bãi tắm ven sông Hồng, sau khi hai mẹ con đã chơi đùa thỏa thích.
Chị Mùi tâm sự, chị thích chơi với Phả bất cứ lúc nào có thể để giữ cho tâm hồn nó được thuần khiết; bởi vì hơn ai hết chị hiểu rằng cuộc sống không nhà cửa khó khăn như thế nào đối với thằng bé.
Cuộc sống lang thang vô gia cư đã theo chị và đứa con trai suốt 5 năm nay vì chồng chị đã từ bỏ gia đình để chọn con đường hủy hoại mình bằng heroin để rồi chết vì căn bệnh thế kỷ AIDS 3 năm trước. Chị Mùi phải cùng lúc đấu tranh với cả căn bệnh tâm thần và HIV. Dù phải đối mặt với bao nhiêu thử thách hàng ngày, sợ công an bắt, sợ không thể tồn tại, chị và đứa con trai vẫn tràn ngập niềm hy vọng vào một ngày mai tươi sáng.



Hằng ngày, chị Mùi và con trai đi dạo trên cầu Long Biên và luôn dừng lại ở điểm này sau khi kết thúc bài thể dục buổi sáng. Chị thường ngồi ngắm nhìn dòng sông Hồng trong khi thằng Phả đưa bàn tay đẩy đẩy lưng mẹ. Chị Mùi có tiền sử bệnh tâm thần nên thỉnh thoảng có những hành động khá nguy hiểm như ngồi trên thành cầu.



Tối tối, hai mẹ con ngủ trên con phố gần Ga Long Biên. Khi đứa con đã yên giấc, chị vẫn còn thức rất khuya, thường là đến 12 giờ đêm để thu dọn đống giấy báo dùng làm mâm cho bữa tối.



Chị Mùi lôi túi hoa quả xin được đêm trước, loại ra những trái hỏng, trong khi Phả dựa người vào lưng mẹ. Chị có rất ít của cải và luôn lôi ra khỏi cái chiếu cói để sắp xếp lại trước khi ra bờ sông. Nơi mẹ con chị Mùi sinh sống có hàng trăm người qua lại, vào ra ga. Chị không muốn lại bị bắt vì để đồ đạc lung tung ở khu vực này.



Chị Mùi cầm trên tay 4 ống kim tiêm vừa nhặt được. Thằng Phả đứng cạnh mẹ. Sau ngày Hà Nội mừng Tết Nguyên Đán, hàng ngày mẹ con chị Mùi đi giữa đống kim tiêm cứ tăng dần lên dưới gầm cầu Long Biên. Chị bỏ hàng giờ nhặt cả trăm ống kim tiêm ra khỏi lối đi và xếp lại thành đống. Chị thường có thói quen nhặt rác xung quanh nơi chị đi qua. Chị là người tín Phật và tin rằng chị đang giúp mọi người xung quanh bằng cách đó.



Chị nắm tay con trai khi đi dạo trên đường cao tốc ở Hà Nội. Phả rất thích nắm tay mẹ, không lúc nào rời. Ngày ngày, hai mẹ con đi bộ gần 2 cây số quanh thành phố, thường thì ven bờ sông, nhưng đôi lúc Phả lại thích khám phá những con phố.



Chị Mùi đem theo tất cả gia tài chị có trong một chiếc túi rảo bước phía trước cậu con trai trong khi thằng bé đang chạy theo để bắt kịp mẹ. Chị luôn để mắt tới Phả nhưng chị muốn để con trai được tự do chạy nhảy tới nơi nó muốn. Và thằng bé cứ hay phải chạy để đuổi kịp nhịp bước nhanh của mẹ như thế.



Ngày nào cũng vậy, mẹ con chị Mùi lại kỳ cọ cho nhau dưới sông. Chị biết cuộc sống lang thang đường phố thật khó khăn với Phả, và chị muốn thằng bé được sạch sẽ để nó cảm thấy dễ chịu hơn.



Chị đứng bên bờ sông gọi thằng Phả đang còn nghịch nước, trong khi nó còn chưa muốn về. Ngày nào cũng vậy, hai mẹ con đùa nghịch cả 8 giờ đồng hồ bên khúc sông đã bị ô nhiễm nặng do rác thải từ thành phố.



Hai mẹ con ngồi trên bãi cỏ ven sông Hồng ngắm trời mây bao la. Chị nói con trai chị là nguồn vui của chị, và hai mẹ con rất yêu thương nhau. Và họ vẫn là chỗ dựa cho nhau ngay cả khi phải sống trong thiếu thốn giữa những con đường, góc phố.

Thêm một vài bức ảnh nữa của Maxon về mẹ con chị Mùi:


Đánh răng bên sông

Cắt tóc

Tè nào con trai

Liêu xiêu bóng nhỏ

Xin hoa quả ở chợ

Vui con nhé!

Chăm con

Người Mẹ

Viên gạch vỡ

Hạnh phúc thật giản đơn

Mẹ và con

Phút giây hạnh phúc

Hờn dỗi

Nhà

Gột rửa bụi đời

Đăm chiêu

Dưới đây là một đoạn trong câu chuyện của chị Mùi mà Justin thu âm được, phóng viên đã chép lại bằng văn bản, trung thực với cách phát âm của chị:“đến khi có cháu Phả thì tôi quyết tâm nà không có tiền chồng cho, nhà chồng không cưu mang giúp đỡ, tôi cũng quyết tâm đẻ cho chồng tôi một cháu trai nữa, và tất cả đã được như ý nguyện. Thế nhưng mà nói chung nà mẹ con để dành dụm được một triệu bạc thì đi thuê nhà ở Quảng Ninh nghỉ đẻ đấy, thuê nhà thì bà cụ cũng nấy rẻ, bốn chục nghìn một tháng thôi, thế nhưng mà đến khi vừa tiền đi đẻ ở bệnh viện này, vừa tiền ăn, tiền trọ các thứ, đến được hai tháng rưỡi nà hết sạch. Anh chồng chết rồi chứ, anh chồng bố thằng Phả đấy, nghiện…”.

Chị Mùi trông hệt như những người điên vẫn thường lang thang không áo quần. Chị cùng con trai lững thững trên cầu, cúi nhặt rác rưởi, vừa để dọn sạch lối đi, vừa tập thể dục. Đến bữa, họ đi xin ăn. Đêm tối, họ ngủ trên manh chiếu ở một góc cầu Long Biên. Hãy nghe câu chuyện của họ:

“Hàng ngày cuộc sống của hai mẹ con thì mẹ ăn thế nào cũng được, còn cháu thì có khi nà cũngphải đi xin cho cháu ăn. Cháu ăn sạch hơn mẹ một tí. Bây giờ hàng ngày đi xin thì cũng muốn dạy cho cháu một cái nễ phép, để cho cháu sau này được ngoan ngoãn hơn. Hàng ngày muốn cháu được ngoan ngoãn thì mẹ không được nói năng những câu thô tục quá để cháu tự hấp thụ vào. Mẹ cũng phải tự rèn mẹ để cho con nó học tập thôi chứ còn không bắt buộc cháu điều gì cả. Cháu rất yêu và quí mẹ”.
“Cháu bây giờ nhé, từ lúc mụ dạy đã cười rất sảng khoái ở giấc mơ đấy, giấc ngủ ý. Tôi để ý như thế. Và trong cái tình cảm mẹ con nà có một núc ôm con mà cảm thấy thương con đến lồng làn, có một núc như thế đấy. Phả nà nhất. Từ bé đến giờ chưa bao giờ xa. Có một nần cai sữa để gửi ở nhà dì thôi, mà suốt đêm cháu cứ ra sân ngồi. Đêm tối như thế cháu không sợ, cháu cứ một mực đòi dì nà đi tìm mẹ” (chị Mùi kể – ghi lại từ băng thu âm của Justin Maxon).

“Mẹ con chị Mùi đã làm tôi thay đổi”

Justin Maxon đến VN cách đây ba tháng bằng số tiền tiết kiệm được sau khi thực hiện một số dự án ảnh ở quê nhà về người vô gia cư và cuộc sống ở New Orleans một năm sau cơn bão Katrina. Anh còn là thành viên của photoworld.com.vn, một website nhiếp ảnh qui tụ nhiều phóng viên ảnh VN dưới cái tên MadMax (tức Max “điên”).
Anh đi lang thang khắp Hà Nội để tìm kiếm đề tài chụp ảnh, rồi bất chợt nhìn thấy mẹ con chị Mùi.
Max, 24 tuổi, kể: “Tôi trông thấy một người phụ nữ và đứa trẻ trên cầu Long Biên. Chị mặc độc chiếc quần soọc. Trong vòng hai tuần ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống thế. Đó là điều vô cùng lạ lẫm ở đất nước tôi. Tôi bắt đầu đi theo họ và khám phá mối liên hệ mẫu tử giữa họ. Từ đó, có một điều gì đó thẳm sâu trong tâm hồn cứ kéo tôi đi theo hai mẹ con.
Tôi từng cảm thấy lạc lõng khi phải sống ở một đất nước mới với những trải nghiệm mới. Hai mẹ con chị có vẻ lẻ loi giống tôi. Có một điều kỳ lạ ở họ đã làm tôi thay đổi, đó là việc tìm thấy hạnh phúc từ nội tại. Ở Mỹ, bạn được cho là hạnh phúc khi bạn sở hữu một tài sản. Nhưng ở đây, hai mẹ con chị hoàn toàn tay trắng. Chị ấy thậm chí còn thích cuộc sống không nhà cửa hơn là bị nhốt trong một trung tâm xã hội. Chị ấy theo đạo Phật. Chị ấy bị đặt bên lề xã hội. Chị ấy cho tôi thấy tất cả chúng ta đều là con người với tất cả ý nghĩa nhân bản của từ này”.

Max đã chụp ảnh mẹ con chị Mùi trong cuộc sống hằng ngày, những tấm ảnh chân thực, tự nhiên và tình cảm, đúng như những gì anh cảm thấy. Max đi theo hai mẹ con từ sáng tới đêm trong mười ngày đầu tiên. Trong những ngày đó, luôn có một đám đông đi theo anh, người tò mò, người chê cười, người dọa nạt anh không được ghi lại “hình ảnh xấu của VN”, người can ngăn anh vì cho đó là một việc vô tích sự.
Max cảm thấy khó khăn khi mình và mẹ con chị Mùi bị bao vây hằng ngày như vậy. Anh giả vờ lảng đi, rồi quay lại với mẹ con chị Mùi cứ ba ngày một lần để hoàn thành những tấm ảnh cuối cùng trong dự án. Cứ như vậy sau ba tuần, 24 bức ảnh đẹp nhất về cuộc sống hằng ngày của mẹ con chị Mùi ra đời.
Tạm biệt chị Mùi và bé Phả, Max “điên” vào Quảng Trị, Đà Nẵng để chụp ảnh về những nạn nhân bị nghi nhiễm chất độc da cam. Sau ba tuần cùng sống, cùng ăn, cùng ở với một gia đình ở Đông Hà, Quảng Trị, Max đã hoàn tất dự án ảnh thứ hai ở VN. Trước khi lên đường về Mỹ, Max nói: “Tôi sẽ tìm cách quay trở lại đây trong khoảng một năm tới, sau khi tốt nghiệp”. 

Justin Maxon

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

BỖNG DƯNG











Bỗng Dưng


Bỗng dưng  dạ  thoáng cồn cào
Bỗng dưng gió giật xôn xao gợi tình
Bỗng dưng ta thấy nhớ mình
Bỗng dưng  rạo rực bình minh thầm thào...

Bỗng dưng nghiêng ngả chênh chao
Bỗng dưng trống vắng hanh hao đông về
Bỗng dưng trăng ngọt vàng hoe
Bỗng dưng sông vắng tràn trề gió hoang...


Bỗng dưng một thoáng mơ màng
Bỗng dưng thức dậy gọi nàng thơ xưa...







Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

HELLO NẮNG!

ST: Mấy hôm ốm, chả đi đâu được, ngồi buồn, ST lại tập viết những mẩu chuyện ngăn ngắn...








Hello nắng!


Chả biết sau này thế nào chứ hồi nhỏ Thỏ thích học tiếng Anh lắm. Cái tiếng lơ lớ ấy, với Thỏ, có vẻ dễ học hơn cả tiếng Việt.

Câu chuyện bắt đầu từ khi Thỏ mới biết ăn cháo...Thỏ thì lười ăn. Cứ đến bữa là lắc lắc cái đầu. Bố mẹ cố gắng thế nào cũng không chịu  ngồi yên và nuốt...
Thôi thì trời không chịu đất, đất phải chịu trời vậy!
Bố mẹ quyết định áp dụng công nghệ cao vào bữa ăn:  Vừa ăn vừa xem Xuân Mai trên TV. Được mấy hôm kha khá thì Thỏ lại chán...
Bố mẹ đành cho xem máy tính vậy.  Quả nhiên có tác dụng ngay. Những bài học tiếng Anh bằng tranh, màu sắc sinh động, hình ảnh đẹp, câu chuyện vui...và nhất là cái âm thanh lơ lớ ấy đã cuốn hút Thỏ. Vừa xem tranh vừa nuốt cháo, Thỏ chả biết là đang mắc "mẹo" của mẹ. Cả nhà thở phào. Bữa ăn nhanh hẳn lên.Và... sau đó là sự kiện không ngờ.Thỏ biết vài từ tiếng Anh trước khi biết tiếng Việt...
Một lần bà nội dạy Thỏ nhận biết màu sắc. Vốn không biết tiếng Anh,  bà chỉ vào bức tranh ông mặt trời hỏi :
- Màu gì đây?
-Red...
Bà bảo không phải! Không phải "RÉT" đâu. Thỏ cứ quả quyết là RED. Rồi thì Bà nội cũng hiểu ra. Tiếng Anh nó là vậy!
Nhưng câu chuyện chỉ thực sự được mọi người trong nhà để ý là... khi Thỏ học mẫu giáo. Thỏ được cô giáo khen giỏi tiếng Anh nhất lớp!...Cả nhà mới vỡ ra, nhiều từ chỉ màu sắc, con vật... Thỏ còn thuộc hơn chị Bống, hơn bà ngoại và thậm chí hơn cả mẹ nữa...
Thì ra, Bố đưa Thỏ đi học mẫu giáo bằng ô tô. Ngồi cạnh tay lái, để Thỏ khỏi nghịch các nút bấm trên đó, bố cho Thỏ xem màn hình có băng học tiếng Anh. Và thế là Thỏ có cả mươi lăm phút đến nửa giờ tiếng Anh, trước khi vào lớp rồi!
 Khi cao hứng, Thỏ gặp gì cũng chào hello. Hello fox ( cáo), hello cat ( mèo), hello mice ( chuột), hello tortoise (rùa)... Thỉnh thoảng còn hỏi thăm sức khỏe cây mắc áo có đội mũ bảo hiểm của bố: 
-Hello! How are you?
Rồi tự trả lời:
-I am fine, thank, and you?

Thấy Thỏ liến láu, Bà nội lo lắng lắm:" Tiếng Việt chưa sõi đã tiếng Anh với chả tiếng Em!..."
Thế rồi một dạo trời mưa dầm dề, bão lũ...Chả được đi đâu, Thỏ buồn lắm... Nhưng kìa, mùa đã sang thu và nắng lên! Nắng vàng mới đẹp làm sao! Cứ sóng sa sóng sánh!
Được bố mẹ cho đi chơi,  vừa ra đến ngoài đường Thỏ reo lên vui sướng:
- HELLO NẮNG! 

Thì ra trong sâu thẳm,  Thỏ vẫn yêu tiếng Việt hơn!



Xin cám ơn !