Nhà thơ Việt Phương nổi tiếng với hai tập thơ CỬA MỞ và CỬA ĐÃ MỞ, trong đó có nhiều bài thơ hay, đầy nhiệt huyết cách mạng, những trăn trở sâu sắc về vận mệnh đất nước, dân tộc. Nhiểu trang mạng đã đăng tải những bài thơ đó. Dưới đây ST lựa chọn giới thiệu một vài thơ tình của ông, một phần vì thích, một phần vì ông là người chồng thân yêu của cô giáo đầu tiên lớp ST học tại QL-TQ
Thôi đừng em đừng phá sự lặng im
Tim anh đó có một miền yếu lắm
Bên dòng sông anh bàng hoàng ngồi ngắm
Những ngọn cây đang tắm trong thơ
Mặt Hồ Gươm hò hẹn hay tình cờ
Cứ xao động như mặt hồ xưa ấy
Ba mươi năm thời gian là thế đấy
Mỗi đêm ngày bỏng giẫy khát khao
Em nhìn anh hay ánh mắt người nào
Sao xuyên thẳng như dao đau buốt quá
Vuốt cho anh như bàn tay của đá
Hỏi những gì nghiệt ngã nhường kia
Tinh mơ này anh lại ra đi
Khi đường phố nhu mì và trong sạch
Một thoảng trời xanh như thóc mách
Vầng trăng liềm cài lệch mái nhà em
Mới năm giờ hình như chưa hết đêm
Bóng tối đọng trên bậc thềm yên tĩnh
Nghe rõ quá một tiếng chim nhí nhảnh
Chổi quét đường lia mạnh hết tầm tay
Cô gái nào xe đạp phóng như bay
Người bơm xe ngồi chống cằm ngẫm nghĩ
Tạc bên đường một bóng hình triết lý
Những nhành cây phượng vĩ lá đung đưa
Mới năm giờ cuộc sống rất trẻ thơ
Chuyên cần lắm chiếc xe bò chở đất
Bếp hừng lên một ánh hồng chân thật
Anh nhìn từng khuôn mặt nhớ về em
Đường thưa người chưa xuôi ngược đông chen
Khi ban mai mở tầm nhìn khoáng đạt
Ba mươi năm đã quen nhiều mất mát
Lại cháy lên khao khát những tình thương
Em là ai mà trên mọi nẻo đường
Vương lẵng đẵng mùi hương thân thuộc ấy
Cả đô thành lao xao giờ thức dậy
Một nhịp đằm sâu xoáy láy trong anh
Đừng nói gì ơi màu áo len xanh
Tim anh vẫn có một miền yếu lắm
Cứ để vậy cho dòng sông cuộn sóng
Những chân trời hi vọng trải bao la
Không được soi vào đôi mắt em
Anh ngắm trời sao cho đỡ nhớ
Ô kìa trời sao mà cũng ghen!
Bắt đầu nghẹn ngào như tức thở
Gốc liễu đôi ta ngồi đêm trước
Hôm nay lại vẫn đón một đôi
Anh đi suốt hai bờ mây nước
Mỗi góc tình yêu đầm ấm hơi người
Ðêm em thơm anh ngọc lan ngào ngạt
Hôm nay còn man mát mùi hương
Tình đôi ta thành một làn gió mát
Ðưa ngọc lan đi thơm mọi nẻo đường
Chẳng được nhìn em dù trong giấc mộng
Càng yêu thêm những cặp yêu nhau
Ðời bật đèn xanh cho sự sống
Ta hồi sinh trong mỗi cái hôn đầu
Tim anh đó có một miền yếu lắm
Bên dòng sông anh bàng hoàng ngồi ngắm
Những ngọn cây đang tắm trong thơ
Mặt Hồ Gươm hò hẹn hay tình cờ
Cứ xao động như mặt hồ xưa ấy
Ba mươi năm thời gian là thế đấy
Mỗi đêm ngày bỏng giẫy khát khao
Em nhìn anh hay ánh mắt người nào
Sao xuyên thẳng như dao đau buốt quá
Vuốt cho anh như bàn tay của đá
Hỏi những gì nghiệt ngã nhường kia
Tinh mơ này anh lại ra đi
Khi đường phố nhu mì và trong sạch
Một thoảng trời xanh như thóc mách
Vầng trăng liềm cài lệch mái nhà em
Mới năm giờ hình như chưa hết đêm
Bóng tối đọng trên bậc thềm yên tĩnh
Nghe rõ quá một tiếng chim nhí nhảnh
Chổi quét đường lia mạnh hết tầm tay
Cô gái nào xe đạp phóng như bay
Người bơm xe ngồi chống cằm ngẫm nghĩ
Tạc bên đường một bóng hình triết lý
Những nhành cây phượng vĩ lá đung đưa
Mới năm giờ cuộc sống rất trẻ thơ
Chuyên cần lắm chiếc xe bò chở đất
Bếp hừng lên một ánh hồng chân thật
Anh nhìn từng khuôn mặt nhớ về em
Đường thưa người chưa xuôi ngược đông chen
Khi ban mai mở tầm nhìn khoáng đạt
Ba mươi năm đã quen nhiều mất mát
Lại cháy lên khao khát những tình thương
Em là ai mà trên mọi nẻo đường
Vương lẵng đẵng mùi hương thân thuộc ấy
Cả đô thành lao xao giờ thức dậy
Một nhịp đằm sâu xoáy láy trong anh
Đừng nói gì ơi màu áo len xanh
Tim anh vẫn có một miền yếu lắm
Cứ để vậy cho dòng sông cuộn sóng
Những chân trời hi vọng trải bao la
Anh Bắt Đầu Từ Em
Như trời xanh bắt đầu từ ánh sáng
Cứ mỗi ngày anh lại muốn gặp em
Như mỗi ngày, đêm lụi nắng ngời lên
Chiều bâng khuâng khi hoa tim lại nở
Anh muốn bóp trái tim mình đến vỡ
Anh cố tìm điều dễ ghét trong em
Tìm được rồi, anh càng thấy yêu thêm
Mỗi con đường, mỗi bậc thềm, khóm lá
Mang tình yêu, thành Tình yêu tất cả
Mỗi việc anh làm là một đóa sương mai
Mang hình em như mang ánh mặt trời
Khi chưa gặp em anh mới sống cuộc đời một nửa
Chưa biết sự cay đắng ngọt ngào và sự lạnh lùng bốc lửa
Ta chẳng thể nào không trở thành nhau
Đêm mọc sao lên trời mở chiều sâu
Đến bây giờ từ đâu không nhớ nữa
Buổi sáng mai nao lại chẳng ban đầu
Đêm Tình Yêu
Không được soi vào đôi mắt em
Anh ngắm trời sao cho đỡ nhớ
Ô kìa trời sao mà cũng ghen!
Bắt đầu nghẹn ngào như tức thở
Gốc liễu đôi ta ngồi đêm trước
Hôm nay lại vẫn đón một đôi
Anh đi suốt hai bờ mây nước
Mỗi góc tình yêu đầm ấm hơi người
Ðêm em thơm anh ngọc lan ngào ngạt
Hôm nay còn man mát mùi hương
Tình đôi ta thành một làn gió mát
Ðưa ngọc lan đi thơm mọi nẻo đường
Chẳng được nhìn em dù trong giấc mộng
Càng yêu thêm những cặp yêu nhau
Ðời bật đèn xanh cho sự sống
Ta hồi sinh trong mỗi cái hôn đầu