Thơ Hạt Cát:
CON TẠO TRÊU NGƯƠI
Cơn
gió lùa qua vòm cây
lá xám quắt queo bay
Lông xù xì Nhện nâu đeo tơ trắng
thoăn thoắt đan ngang dọc
- Những mành tơ góc rộng cạnh dài.
Màng nhện gắn Sương mai long lanh Ngọc Đài
Vi vu Gió ru khúc nhạc Thiên Thai...
Và
Rung rinh lưới
tơ treo xác con mồi
To nhỏ thấp cao từng búi.
Đế
vương
Nhệnung
dung khoan thai
lim dim chờ đợi...
*
Bỗng
Tò vò xanh vụt tới
nhịp cánh vu vu
không vướng tơ
không tạt gió
chộp rất khẽ...rất khẽ...
Nhện đế vương tê dại gọn lỏn vòng ôm xanh
Theo cánh tò vò bồng bềnh
Rồi bị nhét trong hang sâu chật chội
Nhện - hấp hối
Nhện - chưa chết và cũng không sống nổi
Nhện - con mồi âm u
thành lương khô cho lũ tò vò.
Ngày mới.
***
Bốn
mùa
qua lại
Búp non nở bầng lá xanh
Rồi úa vàng
Rồi rời cành
Tàn lụi.
…
Im lìm
Mây
Im lìm
Giời
Im lìm
Luân hồiVòng
xoáy quẩn quanh
Nhập nhòa
Sáng tối!
Lặng lẽ
Ta
Lặng lẽ
Người.
Bất lực nhìnVu
vơ
Con Tạo trêu ngươi.
Tò vò. Nhền nhện.
Khóc?! Cười?!