Em ngồi nhặt những nỗi buồn
Sâu thành chuỗi hạt thổi hồn bằng thơ
Tôi ngồi vớt những ngu ngơ
Dệt nên ảo ảnh khoác hờ cho đêm
Chuỗi cườm gãy đứt chạm thềm, tóe tung!
Còn tôi rối vướng tơ rung
Sâu đêm thăm thẳm tận cùng chạm... tôi
Em thèm quá khứ vung roi
Tôi thèm hiện tại mỉm cười, bớt đau
Thiếu- thừa san sẻ cho nhau
Em ơi, mình sẽ gom sầu thành vui
Hái thời gian- nụ hoa tươi...
Link cố định 22/02/2014@17h09, 790 lượt xem, viết bởi: nguyenduemai
Tôi từng nhặt những nỗi buồn
Đem xâu thành chuỗi hạt cườm bằng thơ
Đôi khi trống trải, bơ vơ
Tự soi vào mảnh gương xưa mà cười!
Một lần hiện thực vung roi
Đứt tung tóe, hạt cườm rơi xuống sàn!
Hạt lăn về phía thời gian
Hạt nương náu chữ đa đoan, giấu mình!
Và bàn chân ấy, cố tình
Giẫm, di cho nát những hình trắng, nâu
Hạt cườm nhẵn lắm, không đau
Nên bàn chân vết lõm sâu, lại đầy!
***
Thời gian trôi tuột qua tay
Tôi tìm tôi giữa vòng quay bốn mùa
Không còn những hạt cườm xưa
Tôi như thiếu, tôi như thừa, trong tôi.
Chợt thèm quá khứ vung roi...