Trang

Thứ Bảy, 25 tháng 11, 2017

Gió bấc đầu mùa- thơ Song Thu





Bạn bè nhắc nhở sao dạo này ST ít vào blog...Vội đăng lại bài thơ cũ- từ năm 2011, mời mọi người chịu khó đọc nha...




Không gọi mà gió đã về
Se se lòng đường Hà Nội
Em khóac vội 
Chiếc áo mỏng mùa thu
Chiều mờ tan những mảng sương mù
Ẩm ướt kênh đào
Có lẽ nào đã vào thu muộn?


Anh ở đâu nơi cách xa ngàn trượng
Gửi cho em một khúc tâm tình
Rằng ở đâu, ở đâu có bóng hình
Nơi đó có Vườn Yêu


Vườn Yêu anh lạ biết bao nhiêu
Một góc nhỏ hay một chiều cà phê đắng
Nhớ ai trong tĩnh lặng
Nhớ ai trong trống vắng
Hay nhớ ai trong quãng lặng của bản tình ca?


Da diết 
Thiết tha,
Vỡ òa,
Lặng im?


Em vơ vẩn đi tìm
Cái hiện hữu lúc chìm lúc nổi
Người đến với người qua bao nút mối
Thít chặt rồi có gỡ nổi cho ra
Vườn Yêu anh đâu chỉ có hoa
cho ong đến la đà hút mật?


Em lặng lẽ vun lá vàng đã mất
Những cánh hoa rơi phảng phất quanh mình
Để nhóm lên ngọn lửa lung linh
Nói với chính mình
Có một vườn yêu như thế...


Gió đầu mùa lật tung khe khẽ
Nỗi nhớ đã lãng quên
Rồi thổi bùng lên... bùng lên
Thành nỗi nhớ ...như lần đầu tiên
biết nhớ...