Đồng chí của tôi
Văn Cao
(Nguyễn Trọng Tạo:
Hơn 20 mươi năm “im lặng” về thơ lại
chính là thời gian Văn Cao làm thơ nhiều nhất. Những bài thơ chi chít
trong
cuốn sổ tay nhỏ xíu úa màu thời gian vàng vọt. Những bài thơ viết trên
vỏ bao thuốc lá nhặt được trong quán rượu. Có bài thơ được ghi lại không
phải chữ của ông mà là chữ của vợ ông, bà sợ ông quên đi mất nên bắt
ông đọc lại để bà chép lại. Năm 1987, Nguyễn Thụy Kha đã lần mò chép lại
những bài thơ trong tập bản thảo nhòe mờ ấy của ông rồi đưa cho tôi
đọc. Giữa quá nhiều bất trắc cuộc đời, tiếng thơ Văn Cao chẳng bao giờ
đổi giọng. Chữ nghĩa của ông như được viết ra từ ngòi bút kim cương chứ
không phải bút lông bút sắt. Và khi tiến hành chọn bản thảo tập thơ Lá,
Văn Cao rất vui lòng ủy thác cho Nguyễn Thụy Kha, Thanh Thảo và tôi
tuyển chọn. Hầu như ông hoàn toàn yên tâm về việc đó. Ông nói: “Ba thằng
mày bảo được là được!”. Dù là trong thời kì “đổi mới” rất mạnh mẽ,
chúng tôi vẫn thấy ông có một bài thơ mà nhà xuất bản khó lòng chấp
nhận, đấy là bài Đồng chí của tôi viết năm cải cách ruộng đất
(1956). Bài thơ tràn đầy lòng tin vào chủ nghĩa xã hội mà cảnh tỉnh
những sai lầm của hiện tại, nó là tiếng lòng thống thiết của người cộng
sản bị xử bắn oan gửi tới các đồng chí của mình. Không trung thực với
Đảng, không có lòng can đảm của một đảng viên, không chan chứa một trái
tim nhân đạo… không thể viết được một bài thơ rớm máu như thế. Nhưng 30
năm và hơn thế nữa, nó vẫn chỉ là bài thơ của riêng ông. Chúng tôi biết
điều đó, và đề nghị ông “để lại”, ông đồng ý ngay. Đầu năm 1995, tôi
nhắc lại với ông bài thơ ấy, và thấy đã đến “thời” bài thơ có thể in
được rồi, nhưng ông nói sau khi nhấp một ngụm rượu: “Thôi, cứ để sau khi
mình chết rồi in cũng chưa muộn”. Ngày ông qua đời, tôi bỗng mở sổ tay
xem lại bài thơ ấy, và tôi đã khóc...NTT)
Người ta các đồng chí của tôi
Treo tôi lên một cái cây
Đợi một loạt đạn nổ
Tôi sẽ dẫy như một con nai con
Ở đầu sợi dây
Giống như một nữ đồng chí
Một anh hùng của Hà Tĩnh
Tôi sẽ phải kêu lên
Như mọi chiến sĩ bị địch bắn
Đảng Lao động Việt Nam muôn năm
Cho mọi người hiểu khi tôi chết
Vẫn còn là một đảng viên
Cho mọi người hiểu khi tôi chết
Máu của tôi vẫn còn là máu của Việt Nam
Ở dưới gốc cây có các cụ già các bà mẹ
đã nuôi cách mạng
Các em nhỏ từ ba tuổi đứng nhìn tôi
dẫy chết
Có mẹ tôi
Ba lần mang cơm đến nhà tù
Hãy quay mặt đi
Cho các đồng chí bắn tôi
Tôi sợ các cụ già không sống được
Bao năm nữa
Để nhìn thấy xã hội chủ nghĩa
Của chúng ta.
Chết đi mang theo hình đứa con
Bị bắn
Tôi sợ các em còn nhỏ quá
Sẽ nhớ đến bao giờ
Đến bao giờ các em hết nhớ
Hình ảnh tôi bị treo trên cây
Bị bắn
Hãy quay mặt đi
Cho các đồng chí bắn tôi…
Nước mắt lúc này vì Đảng nhỏ xuống
Dòng máu lúc này vì Đảng nhỏ xuống
Đảng Lao động Việt Nam muôn năm
Đảng Lao động…
(1956)
Trần Văn Khánh: Bài thơ ”Đồng chí của tôi” được làm từ 1956, nay tưởng như mới được làm hôm qua! Vì ở đâu đó, vẫn vậy!
Nay, nòng súng đang chĩa vào nhân dân, đạp vào mặt người biểu tình yêu nước (cùng là đảng viên với nhau!). Lý tưởng của ĐCSVN cao quý và vinh quang biết bao nhiêu ! than ôi, chính những người cầm lái lại bị "mất phanh", lại trở thành những con sâu để cho "quân” a dua theo, làm mất toàn bộ lòng tin của nhân dân vào ĐCS!
(Source: Blog NguyenTrongTao)Nay, nòng súng đang chĩa vào nhân dân, đạp vào mặt người biểu tình yêu nước (cùng là đảng viên với nhau!). Lý tưởng của ĐCSVN cao quý và vinh quang biết bao nhiêu ! than ôi, chính những người cầm lái lại bị "mất phanh", lại trở thành những con sâu để cho "quân” a dua theo, làm mất toàn bộ lòng tin của nhân dân vào ĐCS!