Cứ đến cuối năm, khi trời lạnh nhất, và khi mưa phùn lất phất là chị em ST biết ngày giỗ mẹ sắp đến. Ngày mai, cả nhà ST về làm giỗ mẹ. Thế là mẹ đã ra đi ngần ấy năm rồi... ST không thể nào quên giây phút ấy, khi mẹ lìa cõi trần.
Thương sót vô cùng nhưng, tài mọn, ST chỉ có thể gửi lòng mình vào một bài thơ ngắn thôi...
Mẹ ơi
Con ôm mẹ trong giây phút ấy
Run rẩy, bàng hoàng...
Khi sắc hồng trên khuôn mặt mẹ chợt tan
Hồn đã thăng lên thiên đàng, để lại màu trắng bạch
Bàn tay mẹ bỗng nhiên giá lạnh
Thương làm sao, phiến thiên thạch
không hơi người!
Trời ơi ! Sao nỡ bắt con xa rời
Người mà con yêu quý nhất!
Đây là thật?
hay là hoang?
Bỗng thấy xung quanh bóng áo trắng vội vàng
Thoắt đi thoắt lại
Con hơ hoảng sợ hãi
Chúng con mất mẹ rồi sao?
Trong đám đông lặng lẽ đến cồn cào
Dòng xe tang lạo xạo
Con lảo đảo
Tiễn mẹ đi
xa...
Một sông hoa phủ một mộ hoa
Một cơn mưa giá buốt nhạt
nhòa
Phần mộ
khép lại
Chúng con thẫn thờ tê
dại
Phủ phục
vĩnh biệt mãi mãi...
Mẹ yêu ơi!
Xin cám ơn