Trang

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

HELLO NẮNG!

ST: Mấy hôm ốm, chả đi đâu được, ngồi buồn, ST lại tập viết những mẩu chuyện ngăn ngắn...








Hello nắng!


Chả biết sau này thế nào chứ hồi nhỏ Thỏ thích học tiếng Anh lắm. Cái tiếng lơ lớ ấy, với Thỏ, có vẻ dễ học hơn cả tiếng Việt.

Câu chuyện bắt đầu từ khi Thỏ mới biết ăn cháo...Thỏ thì lười ăn. Cứ đến bữa là lắc lắc cái đầu. Bố mẹ cố gắng thế nào cũng không chịu  ngồi yên và nuốt...
Thôi thì trời không chịu đất, đất phải chịu trời vậy!
Bố mẹ quyết định áp dụng công nghệ cao vào bữa ăn:  Vừa ăn vừa xem Xuân Mai trên TV. Được mấy hôm kha khá thì Thỏ lại chán...
Bố mẹ đành cho xem máy tính vậy.  Quả nhiên có tác dụng ngay. Những bài học tiếng Anh bằng tranh, màu sắc sinh động, hình ảnh đẹp, câu chuyện vui...và nhất là cái âm thanh lơ lớ ấy đã cuốn hút Thỏ. Vừa xem tranh vừa nuốt cháo, Thỏ chả biết là đang mắc "mẹo" của mẹ. Cả nhà thở phào. Bữa ăn nhanh hẳn lên.Và... sau đó là sự kiện không ngờ.Thỏ biết vài từ tiếng Anh trước khi biết tiếng Việt...
Một lần bà nội dạy Thỏ nhận biết màu sắc. Vốn không biết tiếng Anh,  bà chỉ vào bức tranh ông mặt trời hỏi :
- Màu gì đây?
-Red...
Bà bảo không phải! Không phải "RÉT" đâu. Thỏ cứ quả quyết là RED. Rồi thì Bà nội cũng hiểu ra. Tiếng Anh nó là vậy!
Nhưng câu chuyện chỉ thực sự được mọi người trong nhà để ý là... khi Thỏ học mẫu giáo. Thỏ được cô giáo khen giỏi tiếng Anh nhất lớp!...Cả nhà mới vỡ ra, nhiều từ chỉ màu sắc, con vật... Thỏ còn thuộc hơn chị Bống, hơn bà ngoại và thậm chí hơn cả mẹ nữa...
Thì ra, Bố đưa Thỏ đi học mẫu giáo bằng ô tô. Ngồi cạnh tay lái, để Thỏ khỏi nghịch các nút bấm trên đó, bố cho Thỏ xem màn hình có băng học tiếng Anh. Và thế là Thỏ có cả mươi lăm phút đến nửa giờ tiếng Anh, trước khi vào lớp rồi!
 Khi cao hứng, Thỏ gặp gì cũng chào hello. Hello fox ( cáo), hello cat ( mèo), hello mice ( chuột), hello tortoise (rùa)... Thỉnh thoảng còn hỏi thăm sức khỏe cây mắc áo có đội mũ bảo hiểm của bố: 
-Hello! How are you?
Rồi tự trả lời:
-I am fine, thank, and you?

Thấy Thỏ liến láu, Bà nội lo lắng lắm:" Tiếng Việt chưa sõi đã tiếng Anh với chả tiếng Em!..."
Thế rồi một dạo trời mưa dầm dề, bão lũ...Chả được đi đâu, Thỏ buồn lắm... Nhưng kìa, mùa đã sang thu và nắng lên! Nắng vàng mới đẹp làm sao! Cứ sóng sa sóng sánh!
Được bố mẹ cho đi chơi,  vừa ra đến ngoài đường Thỏ reo lên vui sướng:
- HELLO NẮNG! 

Thì ra trong sâu thẳm,  Thỏ vẫn yêu tiếng Việt hơn!



Xin cám ơn !

 

                        
  

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Cuối tuần xem tranh: Tình cha con

Tình cha con đầy xúc động trong tranh của Pascal Campion

 
Cùng xem hình ảnh cha con ấm áp thân thương quá.


ST

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

TUỔI GIÀ...



 Hôm qua, hôm kia ST vừa đi dự lễ chào mừng ngày 20-11 ở trường ĐH KTQD



Xem biểu diễn văn nghệ, có tiết mục múa THƯ PHÁP rất ấn tượng

Bên phải là thứ trưởng bộ ĐH, kiêm hiệu trưởng nhà trường hiện nay


Dự  lễ gặp mặt tri ân các lãnh đạo nhà trường, các Nhà giáo nhân dân và Nhà giáo ưu tú

ST cùng các Nhà giáo ƯT tiền bối 
( Sắp được nhận hoa và quà đấy! Hi )

Gặp lại các bạn bè cũ, một thời chung vai đấu cật xây dựng nhà trường...

Người bên phải là nguyên thứ trưởng bộ ĐH và hiệu trưởng nhà trường thời chống Mỹ

 
Truyện trò vui vẻ thoải mái còn hơn xưa!

Thế mà hôm nay, " phải gió ", đã...nằm bẹp. Đúng là tuổi già!!!





-------------------------------------------------------------------

ST xin chân thành cám ơn các anh chị, bạn bè đã đến thăm hỏi, động viên, khuyên nhur ST trong mấy ngày ốm vừa qua. Quả thật những lúc thế này, tình camr của các anh chị, bạn bè đã giúp ST vượt qua nỗi buồn, đôi luc là bi quan, khi co ro nằm nhà trong thời tiết sầm sì mùa đông này...Tuy chỉ là ốm vặt nhưng...cứ cảm thấy là tuổi già đã sầm sập đến. Giờ ST sẽ cố xua đuổi ý nghĩ đó đi và tiếp tục ...gõ máy,  cho vui hơn. 
Cám ơn rất nhiều!!! 

22-11-13




Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Nhân ngày 20-11: NGƯỜI THÀY ĐẦU TIÊN

Xin chúc mừng các thầy cô giáo nhân ngày 20-11. Chúc các thầy cô thật nhiều sức khỏe, niềm vui và hạnh phúc. 
Kính tặng các thấy cô những bông hoa tươi thắm cùng tấm lòng biết ơn sâu sắc nhất!







Người thầy đầu tiên
Kính tặng thày Nguyễn sỹ Toán*
 
Quế lâm xanh biếc sông Ly  
Núi dăng thành lũy, rầm rỳ thông reo  
Chèo thuyền sông nước trong veo  
Khi đi cắm trại khi trèo núi cao
Khi chăm học, lúc lao xao
Khi đau ốm, lúc nôn nao nhớ nhà



       Thầy là chủ nhiêm 3a
    Như anh, giống chi, thay cha mẹ mình
     Vẻ điềm đạm, trí anh minh
   Dáng trầm ngâm, giọng chân tình thiết tha
                                                         
                                                           
                                                 
   Công cha nghiã mẹ sinh ra
Thày cô dạy dỗ mới là ơn sâu
    Dù nay tóc trắng bạc đầu
Công thày vẫn mãi khắc sâu trong lòng.


11-2011
* Vô tình  mẹ của ST lại là cô giáo đầu tiên của thày.  " Cô lúc ấy là hiệu trưởng trường tiểu học Thanh Quan- trường tư thục yêu nước trước CM Tháng 8, do GS Đặng Thái Mai đỡ đầu- Chính cô đã dẫn tôi vào lớp học", thày nói trong một lần vợ chồng ST đến thăm thày.



 

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Nhân kỷ niệm 90 năm ngày sinh của Văn Cao

Mong thêm nhiều triển lãm như thế này, của Nguyễn Đình Toán 


.
Sáng thứ Sáu, 15. 11. 2013, vào lúc 8h30, tại Không gian văn hóa Việt (16 Lê Thái Tổ, Hà Nội), triển lãm ảnh “Văn Cao 18 năm trước” sẽ được khai mạc. Đây là triển lãm nhân 90 năm ngày sinh của Văn Cao, và chỉ kéo dài dến 17h ngày 17. 11 (sao ngắn thế nhỉ?)
Theo Thể Thao & Văn Hóa, triển lãm bày 27 bức ảnh, “chắt lọc từ hàng trăm lần bấm máy” của nhiếp ảnh gia Nguyễn Đình Toán, chia thành hai mảng chính: chân dung Văn Cao, và Văn Cao cùng những người bạn.


Nhạc sĩ, họa sĩ, thi sĩ Văn Cao. Ảnh: Nguyễn Đình Toán


Đại tướng Võ Nguyên Giáp và nhạc sĩ Văn Cao. Ảnh: Nguyễn Đình Toán
Nhiếp ảnh gia  Nguyễn Đình Toán nói: “Tôi bắt đầu chụp ảnh nhạc sĩ Văn Cao từ năm 1987. Và điều đặc biệt nhất khi chụp ảnh Văn Cao là ông không bao giờ hỏi xem ảnh. Cứ khoảng 9h sáng tới 3h chiều, tôi tới nhà ông, ông lặng lẽ suy tư, uống rượu và tôi chụp”.


 
      Nhạc sĩ Văn Cao và nhà thơ Thanh Thảo. Ảnh: Nguyễn Đình Toán


   Nhạc sĩ Văn Cao và nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Ảnh: Nguyễn Đình Toán

Văn Cao thì nổi tiếng quá rồi. Mỗi sáng thứ Hai đầu tuần, trẻ em nào đi học cũng hát bài Quốc ca của ông. Còn Nguyễn Đình Toán? Ông quả là một người chịu nhiều thua thiệt, cần mẫn cứ thế suốt bao nhiêu năm, chụp cho bao nhiêu người nổi tiếng (và cả chưa nổi tiếng), và nhiều người cứ coi đó như một chuyện “đương nhiên”, “dĩ nhiên”.
Vì thế, xin chúc mừng nhiếp ảnh gia Nguyễn Đình Toán nhân triển lãm này, khi những bức ảnh ông chụp được treo trang trọng trên tường. Mong từ nay về sau sẽ đều đều có những cuộc bày ảnh, nhỏ cũng được, để ông lần lượt cho chúng ta xem những bộ ảnh của văn nghệ sĩ Việt Nam.
Mời bạn đọc một bài viết của Nguyễn Xuân Thủy về Nguyễn Đình Toán – một bài viết mộc mạc nhưng rất đúng về ông.

 *

NGUYỄN ĐÌNH TOÁN – SAY SƯA ẢNH, NGU NGƠ ĐỜI



Nhà thơ Hoàng Cầm và nhiếp ảnh gia Nguyễn Đình Toán (Ảnh: Nguyễn Trọng Tạo)
Cảm giác ông như một cây ATM về ảnh hoạt động 24/24 giờ. Gần như khi cần ảnh của bất cứ nghệ sĩ Việt nào, gọi đến Nguyễn Đình Toán đều được cung ứng một cách kịp thời, hiệu quả. Thế nhưng, đáp lại, rất nhiều tòa soạn khi sử dụng ảnh đã quên đề tên tác giả.

Ngân hàng ảnh văn nghệ sĩ
Không biết từ bao giờ Nguyễn Đình Toán đã là nhân vật quen thuộc trong các kỳ, cuộc văn nghệ, đặc biệt là văn học, cho đến nay thì người ta đã quen với hình ảnh một ông già tóc bạc cầm máy ảnh xuất hiện tại các sự kiện. Cũng không rõ cơ duyên nào đã dẫn Nguyễn Đình Toán đến bên thế giới văn nghệ sĩ. Chỉ biết rằng, giới văn nghệ sĩ trong đó có các nhà văn đã coi sự có mặt của ông như một lẽ đương nhiên, thân thuộc đến mức dửng dưng, bình thường.
Đầu tháng 6-2012, trước ngày cuốn sách của nhà thơ Phùng Cung ra mắt, thấy Nguyễn Đình Toán rút một xấp ảnh chụp Phùng Cung ra khoe mọi người, cả ảnh màu và đen trắng đến hơn hai chục tấm. Đợt ấy cũng sắp diễn ra tọa đàm về Hoàng Ngọc Hiến, nhắc đến nhân vật đã có công dựng Trường viết văn Nguyễn Du, ông lại rút ra một xấp ảnh khác đủ sự kiện, giai đoạn của Hoàng Ngọc Hiến chỉ trỏ giải thích cho mọi người. Hỏi, “chú phóng ra nhiều thế để làm gì?”, Nguyễn Đình Toán bảo, “thích thì phóng thôi”. Hóa ra chẳng có ai đặt hàng, hay nhờ ông vẫn cứ phóng ảnh. Nhiều bộ ảnh của các nhà văn, nhà thơ khác cũng được Nguyễn Đình Toán phóng không theo đặt hàng của ai cả. Trong những bộ ảnh đã chụp ông khá ưng ý với bộ ảnh nhà thơ Hoàng Cầm với mái tóc trắng bồng bềnh phiêu lãng, bộ ảnh ấy đã được Nguyễn Đình Toán phóng cỡ lớn, ai nhìn cũng phải trầm trồ.



          Nhà thơ Hoàng Cầm. Ảnh: Nguyễn Đình Toán
Tại nhiều sự kiện, người chụp ảnh thì rất nhiều, lại đủ loại máy lớn bé, chuyên nghiệp, nghiệp dư… Bon chen được trong đám đông ấy không dễ. Người này chắn tầm máy người khác, việc ức chế, văng tục rất dễ xảy ra. Mà nếu có chuyện ấy thì người thiệt thòi có lẽ là… người lớn tuổi. Nhưng ông, với mái tóc bạc vẫn hòa vào đám đông đầu xanh chọn cho mình những khoảnh khắc đáng lưu nhớ của nhân vật. Không những thế, Nguyễn Đình Toán còn sẵn sàng làm diễn viên đóng thế. Có lần ở Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc lần thứ 8, hai bố con đại biểu trẻ nhất Phạm Nguyễn Ca Dao rất muốn chụp với nhà thơ Hữu Thỉnh, Chủ tịch Hội Nhà văn VN một kiểu ảnh, khi tôi giơ máy thì có người bảo kiêng chụp ba. Tôi ngoái lại đám đông phía sau tìm ai đó để mời vào cho thành bốn. Nhưng mấy đại biểu trẻ đều tỏ vẻ ngại ngần, không ai muốn vào vai đóng thế trong tình huống như vậy, mà nhà thơ Hữu Thỉnh thì đang rất vội. Cuối cùng người vào lại chính là… Nguyễn Đình Toán. Ông cũng tỏ ra khá thân thiện với các nghệ sĩ, các nhà văn nhà thơ trẻ. Cũng tại Hội nghị viết văn trẻ toàn quốc năm 2011 ở Tuyên Quang, trong một buổi tham quan ông còn sẵn sàng sánh vai đi chung ô nhà thơ Vi Thùy Linh, nhìn hai người như một cặp uyên ương đi hưởng tuần trăng mật khiến ai nhìn thấy cũng phải phì cười.



Từ phải sang: nhiếp ảnh gia Nguyễn Đình Toán (bìa phải), nhà thơ Hữu Thỉnh, nhà thơ trẻ Phạm Nguyễn Ca Dao, ba của Ca Dao. Ảnh: Xuân Thủy

Số ảnh chụp phim của Nguyễn Đình Toán bây giờ phải đến hàng chục cân. Thời khó khăn, tiền mua phim tốn kém khá nhiều, đã có lúc Nguyễn Đình Toán khánh kiệt, thế nhưng chưa khi nào ông giơ máy lên chụp mà không có phim như giai thoại trong làng ảnh. Nhưng có một sự thật Nguyễn Đình Toán thừa nhận, rằng số phim chụp về có những cuộn ông đã không có tiền rửa ra ảnh mà chỉ tráng phim để đấy. Bởi thế, đến tận bây giờ, chính bản thân ông cũng chưa được nhìn thấy nhiều khuôn hình do chính mình bấm máy từ nhiều năm trước, bởi chúng chưa một lần được hiện hình. Nguyện vọng của ông là muốn được số hóa kho ảnh ấy cho dễ quản lý và tra cứu cũng như sử dụng kịp thời khi cần gấp. Nhưng với điều kiện tài chính hạn hẹp ông không thể thực hiện ước muốn này. Hiện tại, những người thân cận với Nguyễn Đình Toán đồn đại rằng ông còn nợ một khoản tiền khá lớn ở láp ảnh. Đem chuyện này hỏi Nguyễn Đình Toán ông chỉ cười không ra thừa nhận cũng chẳng ra phủ nhận.

Nạn nhân của tình trạng quên tác quyền
Rất nhiệt tình cung cấp ảnh văn nghệ sĩ nhưng ông lại rất hay bị quên tên tác quyền. Các tòa báo, các phóng viên văn hóa văn nghệ đôi khi xin ảnh ông người nhớ đề tên người không, và khi lên đến tòa soạn để xuất hiện trên mặt báo giấy, báo mạng thì tên tác giả biến mất là hiện tượng khá phổ biến. Tôi biết rất nhiều bức ảnh của ông được nhiều nơi dùng hồn nhiên và người ta chẳng cần quan tâm nó từ đâu ra. Báo giấy cần ảnh gốc dung lượng lớn phải gọi tác giả đã đành, báo mạng thì hiện tượng sao chép diễn ra tràn lan. Quên tên đã đành, nhiều nơi dùng ảnh của Nguyễn Đình Toán còn quên luôn cả nhuận ảnh. Cũng bởi một thực trạng của báo chí Việt Nam hiện tại, nhiều tòa soạn chưa coi trọng và đánh giá đúng vị trí của ảnh, cũng như chấm nhuận ảnh riêng, cứ ảnh kèm bài là mặc nhiên coi là của phóng viên viết bài, tính luôn nhuận ảnh vào bài. Trước thực tế đáng phiền lòng cho những người cầm máy ấy, Nguyễn Đình Toán lại cũng chọn thái độ làm ngơ với chính mình. Chưa bao giờ tôi thấy ông lên tiếng về việc sử dụng ảnh bừa bãi của các tòa soạn, cũng ít khi thấy ông lên tiếng đòi quyền lợi cho mình.
Tôi chắc rằng đã không chỉ một lần Nguyễn Đình Toán phải trăn trở giữa tư cách nghệ sĩ và tư cách đời thường trong các ứng xử liên quan đền tiền bạc, một lĩnh vực tế nhị với những người trót dính dáng đến hai chữ nghệ thuật. Và chẳng có ngành nghệ thuật nào mà cái sự nhập nhằng giữa một nghệ sĩ nhiếp ảnh với một gã chụp ảnh rong, chụp ảnh kiếm tiền lại rõ rệt như ở nhiếp ảnh. Bởi vậy, nếu người cầm máy không có một biên độ rộng trong ứng xử thì khó mà dung hòa được.


            Nhạc sĩ Văn Cao và gia đình. Ảnh: Nguyễn Đình Toán
Có nhiều chuyện tế nhị trong giới nhiếp ảnh giữa cái việc làm nghề và kiếm tiền. Bởi ai cũng phải sống cả, nhất là với người chẳng khá giả gì như Nguyễn Đình Toán. Tại nhiều sự kiện lớn, một số nhân vật nhờ ông chụp ảnh, khi rửa ra rồi thì lại chê bai, nhận xét này nọ. Có lần vì nhắc một nhà văn về một tấm ảnh phóng lớn trước đó, nhân thể nhà văn này vừa được nhận danh hiệu cao quý, ông còn bị mắng xơi xơi như thể đến để nì nèo xin xỏ. Với người khác có khi bị sốc nặng, nhưng Nguyễn Đình Toán coi đó là… bình thường, dường như ông ít nhiều đã quen với tính khí thất thường của nhà văn, và ít nhiều đã chai lỳ với những ứng xử lệch chuẩn không hiếm gặp. Nói như vậy không có nghĩa là Nguyễn Đình Toán không có tự trọng. Những người quen biết và hiểu ông đều thấy Nguyễn Đình Toán không phải người tính toán hay chỉ biết mình. Ông luôn tỏ thái độ cầu thị, vui vẻ. Chưa bao giờ đưa ảnh cho người khác dùng thấy ông nhắc nhớ đề tên tác giả. Có lời đề nghị qua điện thoại là ông hồ hởi bảo nhắn địa chỉ hộp thư để ông chuyển qua e-mail.
Say sưa chụp ảnh, đặc biệt là ảnh chân dung các nhà văn, vậy nên nếu như hỏi rằng ở Việt Nam, ai là người sở hữu bộ ảnh chân dung các nhà văn nhiều nhất, chắc hẳn người đó là Nguyễn Đình Toán.
Một dạo Nguyễn Đình Toán bị ngã, chân phải bó bột, thế mà ông vẫn tập tễnh đến các sự kiện. Nhìn cái chân của ông tôi thấy nhen lên một mối lo bởi ý nghĩ, một ngày nào đó do điều kiện sức khỏe ông sẽ không còn cầm máy. Như thế sẽ rất thiệt thòi cho các nhà văn Việt Nam. Bởi sẽ đến lúc, người ta muốn tìm một bức ảnh ưng ý để đăng báo của một nhà văn quá cố sẽ không còn biết bốc máy lên gọi cho ai nữa.



 Bài của Nguyễn Xuân Thủy
(Soi tổng hợp)



Ấn tượng trong tuần: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ

                                          

ST: Tuần này cơn bão HaiYan và tác hại của nó đã thu hút mọi chú ý của các phương tiện truyền thông...Các phóng viên truyền hình đã trực tiếp đi đến những nơi khó khăn nhất để đưa tin, hình ảnh về cơn bão.
Mục Ấn tượng trong tuần lần này ST muốn giới thiệu hai khuôn mặt nữ phóng viên mà ST có ấn tượng nhất, liên quan đến cơn bão này. Mời  các bạn cùng  chia sẻ nhé!


1- Nữ phóng viên Nguyễn Thị Hồng Sen (áo hồng)



                      - 2



Hồng Sen là một nữ phóng viên rất năng động, yêu nghề, được đồng nghiệp cơ quan tin yêu. Cái tên ấy cũng khá quen thuộc trên các trang báo của Báo Quảng Ngãi, Đài PT-TH Quảng Ngãi và là một cộng tác viên tích cực của các báo.

Theo thông tin ban đầu, tối 9/11, phóng viên Nguyễn Thị Hồng Sen nhận nhiệm vụ của lãnh đạo Đài truyền thanh Đức Phổ đi tác nghiệp hiện trường trong điều kiện thời tiết rất xấu do ảnh hưởng của bão HaiYan.
Đến khoảng 19h30 phút cùng ngày, khi chạy xe máy đến đoạn đường tránh phía đông của thị trấn Đức Phổ, thuộc xã Phổ Ninh, chị Sen bị một xe khách loại 12 chỗ tông trực diện. Mặc dù được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng do bị thương quá nặng nên chị Sen đã tử vong.(Theo Võ Hoàng Uyên)


 - 1
Người dân xót thương trước cái chết tức tưởi của Sen vì bão


Chị có hai con nhỏ. Gia đình chị  hiện cũng đang khó khăn. Tiếc rằng trường hợp chị cũng chỉ được coi là TAI NẠN LAO ĐỘNG, mà không phải  là LIỆT SỸ.

2- Nữ biên tập viên Ngọc Bích

.
Nữ biên tập viên Ngọc Bích đưa tin từ Vũng Áng - Hà Tĩnh 
(Ảnh: Hoàng Anh).

Trên một trang mạng xã hội, bức ảnh này đã được chia sẻ với thông điệp "Phải cảm ơn những con người không ngại nguy hiểm để cho chúng ta những thông tin chính xác". Thành viên Ken bày tỏ: "Đang bão lớn mọi người đều muốn ở nhà bên người thân cho an toàn thì những phóng viên này lại phải trực tiếp đến nơi mà bão đi qua để đưa tin chính xác nhất cho mọi người! Cảm phục họ!". Đặc biệt, khuôn mặt xinh xắn của nữ phóng viên này cũng thu hút sự chú ý của dân mạng. "Chị ấy không những xinh đẹp mà còn dũng cảm quá!", một thành viên khác bình luận.


Cô là một trong những nữ biên tập viên xinh đẹp của Bản tin thời tiết VTV1
 (Ảnh: trang cá nhân Ngọc Bích Hoàng)

Chỉ sau vài giờ đăng tải trên mạng, bức ảnh này đã nhận được hơn 10.000 lượt xem và bình luận.


Ở đâu và trong hoàn cảnh nào, cũng xuất hiện những hành động, những con người vì mọi người, đặc biệt là phụ nữ.

Chúng ta cảm kích trước tinh thần vì đồng loại của họ. Và chúng ta hy vọng rằng, đất nước sẽ thịnh vượng hơn, rằng con người sẽ đẩy lùi những hiểm họa thiên tai, nếu chúng ta,- Chính phủ, doang nghiệp và mỗi người dân- biết hành động đúng để bảo vệ môi trường!


Xin cám ơn!

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Chuyện BỐNG ẤP TRỨNG

ST : ST tập viết chuyện ngăn ngắn...bước đầu ghi lại những câu chuyện có thật của các cháu  yêu là Bống và Thỏ. Hy vọng  sau này lớn lên các cháu sẽ đọc và nhớ lại kỷ niệm xưa, khi còn ông còn bà,  mà thấy ấm lòng...
Vì không biết "NÝ NUẬN" viết lách thế nào...ST nhờ bạn đọc góp ý nha!






Chị Bống ấp trứng

Chuyện xảy ra lâu lắm rồi...Khi ấy Thỏ mới lên hai cơ.  Còn chị Bống lớn hơn Thỏ vài tuổi. Hai chị em thương nhau lắm. Nhất là Thỏ. Thỏ coi chị như SAO, như THẦN TƯỢNG của mình. Còn Bống thì tuy yêu em nhưng vẫn hay ghen lắm. Hình như em được bố mẹ chiều hơn thì phải...
Rồi một hôm Thỏ sốt cao, trên 39 độ. Hai mắt sưng vù như hai quả nhót. Môi đỏ như quả ớt...Trông thương lắm. Thỏ không tài nào ngủ được vì ...bà không tìm thấy vịt KaKa đâu. Thỏ vốn yêu KaKa lắm, lúc nào cũng ôm ấp, nhất là khi ngủ...Thỏ nhớ cái mỏ của KaKa cọ cọ vào cằm mình, vật vã khóc mãi. Tiếng khóc làm bà nội , bà ngoại luống cuống, chả biết sử lý thế nào...
Giữa lúc ấy chị Bống đi học về. Vừa nhìn thấy em, chị hiểu ra ngay sự việc. Số là hôm qua chị Nhính ( chị Osin- người Mường) đã đem KaKa đi giặt rồi... Nhìn thấy chị Bống, Thỏ nói như mếu, như mách, như kêu cứu: "Bống ơi, vịt...!"
Bống cúi xuống em, suy nghĩ một tí rồi nói: "Thỏ cứ ngủ đi. Chị sẽ ấp trứng, nở ra mấy vịt con cho em nhé!" Rồi để em tin, Bống lấy mấy quả bóng bàn của ông , đặt xuống sàn, ngồi lên, chùm chăn như MẸ GÀ ấp trứng vịt vậy. Thỏ tin ngay, nín lặng, nhắm mắt ngủ lịm đi. Trên môi còn vương nụ hoa, nửa tươi  nửa héo...

Từ đó Bống chẳng còn ghen với em nữa. Thương em quá đi thôi!



11-2013




Xin Cám ơn!