Nhớ và quên
Ai lỡ chạm nỗi nhớ
Sẽ chẳng thể nào quên
Cái nhớ đến nghẹn thở
Cái nhớ ngấu màn đêm...
Ai ngược theo nỗi nhớ
Bước vào miền lãng quên
Tìm thấy trong đổ vỡ
Những trạm khắc bình yên...
Ai bỏ quên nỗi nhớ
Những khoảnh khắc thiêng liêng
Là tình yêu muôn thủa
Đã ngủ trong êm đềm
Anh không dành cho em
Chút ngọt ngào để nhớ
Em lại gửi cho anh
Nụ hồng nở khó quên...
Có thể nào gọi tên
Đâu là Quên là Nhớ
Giữa mình... em và anh
Cả triền xanh...
nghiêng ngả
Bài thơ này của ST rất hay, vì nó rất chính xác của sự NHỚ và QUÊN.
Trả lờiXóaChị ơi, khi cố quên là vẫn nhớ...khi cố nhớ là đã quên...Ai chả có một lần...cố quên và cố nhớ, chị nhỉ!
XóaKhi cố QUÊN NHỚ lại đến
Trả lờiXóaKhi muốn NHỚ QUÊN ùa về!. Có phải thế không ST. Thơ hay lắm. Chúc ngày đầu tuần vui thật nhiều.
Em cám ơn chị. Thỉnh thoảng em đăng lại một vài bài thơ đã viết...cho blog đỡ vắng vẻ chị à.
XóaChào Lê Thị Hà Linh , em trốn Hoa Vinh 3 năm rồi .
Trả lờiXóaBuồn ghê !
Em đừng dối bạn bè . Em vẫn ở Gò Vấp , TP.HCM
anh vẫn nhớ ST,
Trả lờiXóaảnh đứng cạnh bác HỒ
từ những năm ...lâu lắm
ở đâu tận chiến khu
rồi bỗng nhiên quên khuấy
ST ở nơi mô?
bây giờ anh lại nhớ
ST giỏi làm thơ!
Cám ơn anh ở nơi xa xôi thế mà vẫn nhớ đến em và đồng hành cùng em trên từng cây số blog làng ta...Em xin chúc anh và gia đình mọi điều may mắn, anh nha!
XóaCuộc đời thật giản đơn
Trả lờiXóaCó quên và có nhớ
Cái cần quyên khó quên
Cái phải nhớ chẳng nhớ
Có nên quên quá khứ
Để hướng đến tương lai
Nhớ mãi tháng ngày dài
Ta nằm ..vô tích sự..
Thôi cứ quên rồi nhớ.
( Tiếp lời anh )
XóaCứ nhớ để lại quên
Tình ta dệt mãi thêm
Những miền quên ... miền nhớ!