Trang

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

Những người đàn bà và những chiếc khăn len ...Thơ song Thu










Trắng toát một màu bệnh viện
Lặng yên miệt mài không tiếng...ve kêu
Những người đàn bà mảnh dẻ
  Những khuôn hình trong bức tranh thêu
Lặng lẽ ngồi đan
Len cùng một màu
Kim cùng một số
Khăn cùng một kiểu
Cho ai?

Không có tiếng thở dài
Không một lời than vãn
Bình yên thanh thản
Phải chăng trong ngôi Đền Yên Lặng*
họ về  đây gặp lại  chính mình?


Ngoài kia thời cuộc đảo lộn vô minh
Đỏ đen tốt xấu, hữu- vô tình
Trong này, sau bức tường bệnh viện
Quá khứ đã ngủ yên
 Bừng sáng tươi lai cõi thiền
Hiện tại đang nhích dần từng khắc
 Âm- dương sinh tử  
giao duyên...


Những người đàn bà lặng yên
Đầu đội mũ... tóc giả
Xám xanh gò má
Ngồi đan len một màu
Kim một số
Khăn một kiểu
Họ mơ về những nụ cười 
thẹn thùng...tươi rói 
Ơi, những em nhỏ vùng cao... 





* Xem Hành trình về Phương Đông.

.........................................

( Viết về các chị bệnh nhân khoa U- Biếu,  BV Hữu Nghị )
4-2016





















12 nhận xét:

  1. Thơ chị gái thật là hay
    chúc chị gái tuần mới này thật vui (~_~)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời đang nóng dần lên...thời tiết khá mệt mỏi BD ạ. Chị rất cám ơn lời chúc của em!

      Xóa
  2. Đọc rồi, luận từng chữ... Chào !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mắt chị đau thế nào? Chị uống MINH NHÃN KHANG đi, tốt chị ạ!

      Xóa
  3. Lâu ngày không sang thăm chị, thấy chị vẫn miệt mài làm thơ, rất ưu tư nhưng cũng rất thanh thản, nhưng đọc xong bài này em thấy buồn chị ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào em, Namcua. Lâu lắm chả về với blog.
      Em ơi, âu cũng là số phận...thương nhưng cảm phục những bệnh nhân mà chị đã gặp, trong đó có cả em chồng và bạn của chị, NC à!

      Xóa
  4. Họ bình yên thanh thản
    Làm việc thiện cho đời
    Chắng chút muốn nghỉ ngơi
    Để lòng đầy thanh thản!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị đã hiểu em rồi...Họ sống có ích cho đến ngày cuối cùng. Họ thật dũng cảm. Cám ơn chị!

      Xóa
  5. Có hơi thở của "Phương Tây" ! Lại có cách nhìn qua con mắt Việt ! Bài thơ trĩu nặng suy tư và lòng nhân ái . Xin cảm ơn !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ST thật sự muốn nghiêng mình trước sự thanh thản đón nhận cái kết cục của bênh tật và nghĩa cử thầm lặng của các nữ bệnh nhân. Cám ơn nhà thơ đã đồng cảm!

      Xóa
  6. Hồn nhiên là những nụ cười (của các em bé vùng cao)
    Nhân văn là "các Chị ngồi đan len". (Trong BV U Bướu)
    Thảnh thơi là ... lúc ngồi Thiền
    Rồi đây ai chẳng ... "quy tiên"
    Sợ gì!.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thảnh thơi là ... lúc ngồi Thiền
      Rồi đây ai chẳng ... "quy tiên"
      Sợ gì!.
      Đúng vậy anh ạ...Sợ gì anh nhỉ! Nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị đi là vừa...HI!

      Xóa