Ông Ký và bà Vũ thị Đậu |
ST-Nguyễn Ngọc Ký sinh ngày 28/6/1947 tại Hải Thanh, Hải Hậu, Nam Định. Ông bị liệt đôi tay từ năm 4 tuổi. Bảy tuổi, ông quyết tâm đến trường, cắn răng chịu đau để luyện tập dùng chân để viết. Ông hai lần được Bác Hồ thưởng huy hiệu vì thành tích học tập xuất sắc. Năm 1970, Nguyễn Ngọc Ký tốt nghiệp Đại học Tổng hợp Hà Nội, sau đó đi dạy và trở thành Nhà giáo Ưu tú. Ông cũng là nhà văn Việt Nam đầu tiên viết bằng chân, là tác giả của hơn 30 đầu sách, nổi bật với các sách cho lứa tuổi thiếu nhi. Hiện ông về hưu và sống tại Gò Vấp, TP HCM. Ở tuổi 67, ông vẫn miệt mài viết sách, là chuyên gia tư vấn tâm lý qua tổng đài điện thoại và là diễn giả của những buổi giao lưu nói chuyện, truyền lửa cho thế hệ trẻ.
Thầy Nguyễn Ngọc Ký và hai người vợ là chị em ruột
Trước khi qua đời, bà Nhiễu, người vợ đầu tiên của thầy giáo bị liệt tay Nguyễn Ngọc Ký, dặn em gái nối bước chăm lo cho chồng mình.
Bằng "bàn chân kỳ diệu", cậu bé bị liệt đôi tay Nguyễn Ngọc Ký đã viết
nên cổ tích đời mình bằng những câu chuyện đầy nghị lực. Ngấp nghé tuổi
thất thập, nhà giáo ưu tú nổi tiếng vẫn miệt mài viết văn, tư vấn tâm
lý. Và thiên tình sử cảm động của ông cùng hai chị em gái ruột đã trở
thành một huyền thoại đẹp.
Luôn tay xoa bóp đôi tay mềm thõng và đôi chân với nhiều những vết kim
tiêm do quá trình chạy thận nhân tạo của ông Ký, bà Vũ Thị Đậu bắt đầu
chuyện tình của mình bằng tiếng cười nhẹ nhàng: "Đúng là duyên phận, tôi
chưa bao giờ nghĩ đến ngày mình sẽ tái giá và càng không nghĩ đến
chuyện ngược đời là nên duyên với anh rể của mình". Quay qua nhìn bà Đậu
trìu mến, ông Ký tươi cười tiếp lời: "Được một người vợ hiền hết lòng
yêu thương chăm sóc đã là hạnh phúc, cuộc đời mình lại may mắn được đến
hai người phụ nữ tuyệt vời bên cạnh".
Từng dòng ký ức của câu chuyện tình cảm động được nối tiếp nhau trong
cơn mưa chiều yên ả, tại ngôi nhà nhỏ trong con hẻm nhỏ quận Gò Vấp, TP
HCM. Bị liệt đôi tay từ năm 4 tuổi, Nguyễn Ngọc Ký kiên trì tập luyện để
viết bằng chân. Tên tuổi của cậu bé đã nổi tiếng khắp cả nước với hai
lần được Bác Hồ thưởng huy hiệu vì thành tích học tập xuất sắc. Ngày tốt
nghiệp Đại học Tổng hợp Hà Nội, cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng có hẹn gặp
riêng Ký, trò chuyện về hướng đi sự nghiệp và hỏi han chuyện vợ con.
Chàng trai trẻ thật thà: "Với điều kiện sức khỏe của mình, cháu lo công
tác làm nghĩa vụ bình thường của người cán bộ đã khó. Nếu lấy vợ, phải
gánh thêm trách nhiệm làm chồng, làm cha, cháu sợ không đủ sức nên chưa
dám nghĩ tới". Thủ tướng nhẹ nhàng: “Hoàn cảnh của cháu phải xây dựng
gia đình càng sớm càng tốt, có vợ có con cháu sẽ thêm nguồn động viên,
giúp đỡ đặc biệt không gì bằng" và hứa hẹn "nếu cần sẽ đứng ra mai mối
giúp". Lần gặp ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho Ký, mơ ước nhỏ nhoi về hạnh
phúc gia đình dần nhen nhóm trong cậu.Đúng hẹn, ông anh bận việc không xuống được, cô Nhiễu một mình đạp xe đạp hơn 30 km xuống thăm ông. Mải mê trò chuyện, trời tối, đường xa, lo Nhiễu thân gái dặm trường nên ông Ký ngỏ ý giữ cô ở lại. Trong buổi tối với cảnh khuya tĩnh mịch, những vì sao lấp lánh bên thềm hiên vắng, câu chuyện của hai trái tim vừa nhen nhóm lửa yêu bỗng tâm đầu ý hợp hơn bao giờ hết. Sáng hôm sau cô gái ra về, mang theo cả tâm trạng chàng trai với bao nhớ thương dịu vợi:
Tối nay hai đứa bên thềm
Trời không trăng,
đất dịu hiền lặng im
Khuya về thăm thẳm màn đêm
Vẫn đôi mắt ấy ánh
lên sắc hồng
Đây của em cả tấm lòng
Muốn dâng anh trọn giữa vòng yêu
thương
Đây của anh cả quê hương
Muốn dành em hết bốn phương đất trời.
Những bâng khuâng lưu luyến được chàng trai trải lòng qua những lá thư
đong đầy yêu thương:
Tình ta là một ngọn thơ
Anh là người thợ say sưa
kiếm tìm.
Thời gian gạn lọc trái tim
Biết yêu hẳn có niềm tin vô bờ.
Dù cho sóng gió phũ phàng
Lòng em vẫn đứng
vững vàng bên anh.
Ba đứa con, hai gái một trai, xinh xắn, ngoan hiền lần lượt ra đời. Hai vợ chồng vừa đi dạy vừa làm kinh tế, nuôi lợn trồng rau để chăm lo các con ăn học thành đạt. Đến năm 1993, ông Ký vào Nam công tác, bà Nhiễu vẫn tảo tần ở quê. Bất thình lình bà bị tai biến mạch máu não, liệt nửa người. Ông tức tốc trở về Bắc chăm sóc bà rồi sau đó đưa vào Nam chữa trị. Bảy năm trời bà nằm một chỗ, ông vừa cáng đáng mọi việc để chu toàn kinh tế, vừa là chỗ dựa tinh thần tuyệt vời, chăm lo miếng ăn giấc ngủ, sát cánh cùng bà chiến đấu bệnh tật.
Trong những giờ phút thập tử nhất sinh trên giường bệnh, bà Nhiễu thường nắm tay cô em gái Vũ Thị Đậu dặn dò: “Nếu chị có mệnh hệ nào thì không có ai chăm anh, cậy em tiếp duyên chị để đỡ đần sớm tối cùng anh lúc tuổi già. Anh ấy tình nghĩa, đức độ, nếu em gắn bó cùng anh ấy thì chị mới yên tâm được”. Bà Đậu giãy nãy, không đồng ý vì “từ lúc chồng mất, em không bao giờ tính chuyện đi bước nữa, càng không có chuyện em vợ mà đi lấy anh rể ngược đời ấy”. Không an lòng để chồng đơn độc khi mình nhắm mắt xuôi tay, lúc chỉ có riêng ông Ký, bà Nhiễu lại tỉ tê “cái Đậu góa bụa, một thân một mình nuôi con vất vả, mong anh chịu lời em mà bảo bọc mấy mẹ con nó”.
Sau 7 năm kiên cường chống chọi bệnh tật, bà Nhiễu ra đi mãi mãi sau cơn tai biến lần hai. Lời trăng trối dặn dò của bà Nhiễu không được chấp thuận vì con cái của cả ông Ký và bà Đậu đều không đồng ý. Cuối cùng trong một đợt ông ốm nặng dài ngày, con cái bận công việc không thể lo lắng chu toàn cho bố đã nhớ lời dặn dò của mẹ, viết thư nhờ dì Đậu vào Nam chăm bố. Cơ hội gần gũi đã giúp 2 người thấu hiểu nhau hơn. Được sự ủng hộ vun vén của mọi người, họ quyết định gắn bó, nương tựa vào nhau trong lúc bóng xế tuổi già bằng một đám cưới nhỏ giản dị. Con ông Ký thống nhất gọi bà Đậu là "dì", con bà vẫn gọi ông là "bác".
Hạnh phúc từ cuộc sống riêng đã giúp ông ý thức hơn bao giờ hết giá trị thiêng liêng của gia đình. Và bằng công việc "gỡ rối tơ lòng" qua tổng đài điện thoại trong 10 năm nay, ông đã đứng ra hàn gắn cho hàng nghìn cặp đôi trước nguy cơ đổ vỡ.
Cơn mưa chiều vẫn dai dẳng, tiếng nói cười của đôi vợ chồng già vẫn ấm áp trong nếp nhà nhỏ. Gần 3 năm nay, mỗi tuần ông Ký phải chạy thận 3 lần. Bà Đậu sớm hôm kề cận chăm sóc ông như chị gái đã làm, giúp ông thêm sức mạnh để “gõ phím bằng chân”, hoàn thành những trang cuối cuốn tự truyện xúc động “Tôi học đại học”. Mỗi chuyến được mời đi giao lưu nói chuyện của ông, đều có bóng dáng nhanh nhẹn của bà âm thầm tháp tùng bên cạnh.
Em biết không khi NNKý vào đại học là cả một sự đấu tranh ở Bộ ĐH và THCN, chỉ vì không có tay. Lúc đó moị khuyết tật đều bi loại trừ khỏi ĐH. Nhưng cuối cùng NNK đã vào đại học và tiếp như em viết. Chị nghe chuyện này lần đầu tiên do 1 người kể. Tất niên chị biết , nhưng nhiều chuyện lúc đó là bí mật nên chị không bao giờ hé lộ.Chào !
Trả lờiXóaÔNG BỘ TRƯỞNG LÚC ẤY THẬT SÁNG SUỐT VÀ ĐẦY TÍNH NHÂN VĂN...
XóaMột câu chuyện tình thần kỳ của lịch sử VN ta chị gái nhỉ ? Thật xúc động và cảm phục thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký, thời học sinh em gái đã được học, giờ sang nhà chị gái đọc hiểu rõ được nhiều điều kỳ diệu của những tấm lòng nhân hậu ,tình người bao la...
Trả lờiXóaChúc chị gái cuối tuần vui khỏe nha (~_~)
TÌNH NGƯỜI BAO LA! CHÚC CHO MỌI NGƯỜI ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
XóaTình yêu cao cả,
Trả lờiXóaĐạo lý trong sáng,
Ý chí vô biên.
Rất khâm phục !
Đúng vậy chị ạ. Em phục bà Liễu hơn cả. Dám yêu ngay từ đầu và cả khi cận kề cái chết!
XóaTHAT NGUONG MO
Trả lờiXóaCó nhiều người tốt đến như vậy!
Xóaem nhớ từ hồi lớp sau, lớp 6a của em là lớp Khăn hồng, được tặng một tranh con ếch do Nguyễn Ngọc Ký vẽ bằng chân!
Trả lờiXóaÔNG LÀ TẤM GƯƠNG CHO BAO NGƯỜI, NHẤT LÀ NGƯỜI TÀN TẬT VÀ TRẺ EM, EM NHỈ!
XóaHồi mình học Khoa văn Đại học Tổng hợp HN năm thứ 3 thì Nguyễn Ngọc Ký thi đỗ vào trường. Lúc đó Trường đang sơ tán ở Thái Nguyên, học sinh ở nhà dân, đến lớp học xa và vòng vèo. Ký đi đâu đều đi ủng để bảo về chân - bàn chân cầm bút. Tuy học khác lớp nhưng mọi người đêu thông cảm và quý mến Ký, một người vượt bao khó khăn và sống lạc quan. Hôm nay đọc bài về NNKy, mừng cho Ký sự nghiệp thành đạt, gia đình hạnh phúc.
Trả lờiXóaTRỜI KHÔNG CHO AI TẤT CẢ VÀ CŨNG KHÔNG LẤY ĐI CỦA AI HẾT PHẢI KHÔNG CHỊ!
XóaMột con người đầy nghị lực, đã tự viết nên câu chuyện cổ tích cho chính cuộc đời mình. Khâm phục!.
Trả lờiXóaĐÚNG LÀ MỘT CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH CÓ THẬT!
XóaĐúng là một tấm gương nghị lực phi thường và một tình yêu bao dung và lớn lao, em khâm phục lắm
Trả lờiXóaCHỊ CŨNG VẬY, MCT Ạ! CHÚA THƯƠNG CHÚNG TA!
XóaCuộc đời ông là một bài học lớn cho tất cả mọi người. Chị vô cùng khâm phục Ông và cả những người vợ của ông. Chỉ tiếc là xã hội đã không có những sự giúp đỡ và tôn vinh xứng đáng đối với ông.
Trả lờiXóaCó lẽ Bác Hồ và bác PVĐ đã hiểu ông hơn cả! Em cũng phục bác PVĐ đã gợi ý ông lấy vợ, có lẽ đó là một lời khuyên sáng suốt nhất!
XóaMột bài học lớn về cuộc sống ! Cảm ơn ST !
Trả lờiXóaVâng, đúng vậy. Ở ta từ lâu đã có những tấm gương như Lutvich ngày nay, chỉ tiếc là ta chưa biết cách " quảng bá " rộng rãi thôi bác nhỉ!
XóaChúc chị ngày nghỉ cuối tuần nhiều niềm vui và hạnh phúc
Trả lờiXóaCám ơn em. Nắng lên rồi!
Xóa" Anh đến với em bằng cả tâm hồn
Trả lờiXóaEm đến với anh bằng cả trái tim
Ta đên với nhau ,muộn màng đớn đau mà dài lâu
Ta có trong nhau nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào .."
Lời một bài hát, chắc là để ca ngợi mối tình đẹp như truyện cổ tích này.
Tình yêu cất thành ca nhạc. Hay thật anh nhỉ!
XóaNgày em còn nhỏ có bài tập viết:" Học tập gương Nguyễn Ngọc Ký" chị ạ.
Trả lờiXóaThật đáng khâm phục bản lĩnh và trí tuệ của ông chị nhỉ.
/ chị sửa lại họ bà Đậu trong ghi chú bức ảnh đầu tiên nhé./
Cám ơn em. Em nhớ lâu thật, chứng tỏ...em là nhà toán học, có trí nhớ tốt và cũng chứng tỏ Ông Ký đã có được ấn tượng tốt với thế hệ sau ông...
XóaMột tấm gương sáng cho thế hệ trẻ chị nhỉ
Trả lờiXóaChúc chị cuối tuần an lành nhé
Chào em...đôi khi mình thấy mình bất hạnh...nhưng còn nhiều người bất hạnh hơn và họ đã biết vươn lên, phải không em?
XóaChị cũng chúc toàn gia đình em vui khỏe cuối tuần nhé!