Trên chuyến tầu đang lao về miền quê xa vắng Một thiếu niên da trắng...mười lăm Một thiếu nữ da vàng ngăm ... mười chín Đoàn tầu chở những bịn rịn đi đâu?
"Họ vừa chia tay nhau? Sao thiếu nữ gục đầu...run rẩy?" Nhạt nhoà xa xa ấy Cánh đồng, bạch dương, hoàng hôn đỏ bấy...lướt qua
Mười lăm ngơ ngác Mười chín khó nhọc nén tiếng vỡ oà Nghèn nghẹn khối nguyệt hoa Chèn lồng ngực ...
Mười lăm rưng rức sót xa: " Là đây sao nước mắt đàn bà?" Khổ thực! Đám tàn nhang nấp dưới làn da chợt đỏ ửng Lao qua! Xoắt xuýt nắm đôi bàn tay giá lạnh: " Chị...em....yêu... lắm à?"
Mười chín hơ hoảng: Phải vậy chăng? Đúng vậy chăng? Ta đã YÊU...? "Ôi... tàn nhang, tàn nhang Diệu kỳ biết bao nhiêu Em đã nói giúp ta điều chưa kịp nói..." Tiếng còi tầu thúc vội Rời ga...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét