Trang

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

CHỌN THƠ



Anh còn nhớ...

Mưa nhấm nhẳng như chưa muốn dứt
Gió bấc về tung bức rèm thưa
Cỏ may bay héo hắt tiếng chuông chùa
Chiều Hà nội se mùa thu ướp lạnh

Hồ Tây gió, sóng dập dờn đặc sánh
Đường Cổ Ngư, Quán Thánh vắng người qua
Gánh hàng hoa em gái xóm Ngọc Hà
Quẩy vồi vội qua ngã ba, ngã bẩy

Những bài thơ ai gieo vần thuở ấy
Trôi về đây theo dòng chảy thời gian
Hà nôi trầm tư lắng đọng dấu son vàng
Phố cổ dọc ngang-Kinh thành cổ tích
 Mái ngói cũ lô xô tĩnh mịch
Nét kiêu sa thanh lịch gái Hà thành
Vẫn đâu đây phảng phất quẩn quanh
Không thể mất nếu ta không muốn mất!

Dẫu mọc lên những toà nhà cao ngất
Những cửa hàng đông chật đủ loại người
Hồng Hà nghìn năm vẫn thế vẫn trôi
Bãi doi đất vẫn bên bồi bên lở...

Nơi xa ấy chắc anh còn nhớ
Hơi thở mùa thu, hơi thở Hà Thành
Nhớ tình ai, tình sương khói mong manh
Giọng ca ngọt âm thanh tan theo gió...

Hà nôi trong em như thế đó
Em trong Hà nôi như hoa cỏ sinh sôi
Đã gần trọn cuộc đời...
Hà nôi ơi, yêu vẫn tinh khôi.
  
                                                                                                               





Từ ngã tư đến ngã tư



  Từ ngã tư Hàng Chuối đến ngã tư Trường Chinh
Hai đưá  mình
đã qua nửa thế kỷ!

Ngã ba Hàng Chuối có tán ngoc lan thật  quý
Hương thơm thơm phủ ngát một vùng
Có hàng rào dâm bụt xanh bưng
Thấp thoáng tường vôi trắng xoá
Những biệt thự xinh xinh không cao quá
Thanh thoát bình yên duyên dáng lạ kỳ
Hè phố gập ghềnh níu bước em đi
Dọc theo năm tháng ấy...

Anh đến thăm em vào chiều thứ bẩy?
Có thấy luống hoa hiên?

Rồi những tháng năm chiến tranh triền miên
Hàng Chuối, Hàn Thuyên cứng cỏi lạ kỳ...
Sơ tán Mẹ em quyết không đi
Gan lì đội hầm bám đất...
Em ẵm con nấp trong góc khuất
Chờ cho"  máy bay đich đã bay xa..." *
Bom nổ tung sàn nhà
Pháo tầm xa khạc đạn
Máy bay quần điên loạn
Hàng chuối có sợ đâu!
Chúng vừa vút qua đầu
cuôc sống đã mau mau bật dậy!

Giữa hai lần "máy bay đich..." tới
Em đap xe dọc phố Huế-Bach Mai
Đường vắng tanh, không có bóng một ai
Cuộc chiến đang khốc liêt!
Rẽ ngõ Mai Hương em đến
Học trò đang xao xuyến đợi chờ
Đêm qua chúng dội bom tung nóc nhà
Sống-chết trong gang tấc!
Đọc trong ánh mắt các em nỗi căm uất
Phảng phất lo âu rất... con người
Hoc trò của ta ơi
Cô sẽ đưa các em về nơi
không bom rơi đạn lạc

Rồi chiến tranh qua đi
và ngày tháng qua đi
Hàng Chuối, Hàn Thuyên vẫn âm ỉ... đơi chờ
Hà Nôi sẽ phất cao cờ
Sẽ đổi thay chóng mặt?

Hà nôi vật lộn với những gì được - mất
Như Mẹ ta vât vã trong cơn đau
Để uà ra tiếng khóc, cuống nhau
Cuộc đời mới
Muôn sau tươi mới...

Hàng Chuối Hàn Thuyên ...đã thay đổi!
Nhà vươn cao, sáng tối ngập ánh đèn
 Nhà cao tầng ốp đá trắng, đen
Phong cách Á, ÂU chen chen phong cách Mỹ...
Có gì đó quen quen mà lạ nhỉ?


Ngã tư Trường Chinh cũng chẳng còn cũ kỹ
Như 50 năm cuôc đời...
Đường Chiến Thắng B52  đã khác xưa rôì**
Người người, xe xe ầm ầm trôi
Nhà nhà  xen nhau bức bối
Hà nôi chật trội
Hà nôi bụi
Hà Nôi xanh...
Hà Nôi đang cựa mình!

Hà nôi ơi, trong ánh nắng bình minh
Nhớ về Hà Nôi của chúng mình 50 năm trước...

Em đi bên anh, rảo bước
Lộn ngược thời gian
Mà nghĩ đến ngày mai hy vọng ngập tràn
Hà Nôi 100 năm sau sẽ "đàng hoàng" hơn,***
Anh nhỉ...




*Người Hà nôi không thể quên giong người phát thanh viên : " Máy bay đich cách Hà nôi...cây số..." 
**Năm 1972, để kỷ niêm bắn rơi máy bay Mỹ, đường Trường Chinh bấy giờ đươc đăt tên là đường Chiến thắng B52.
*** Mươn ý trong câu nói cuả Bác: "Xây dưng nước ta đàng hoàng hơn, to đep hơn..."




Chậm còn hơn không

Hai mươi nhăm năm* có dài không nhỉ?
Hai mươi nhăm năm chẳng lâu đâu nhé
Trong vòng đời
Từ khi ôm vú mẹ trao nôi
đến lúc ôm con, ngực căng tức sữa
Hai mươi nhăm năm mới chưa được
nửa đời người
Chưa được nửa vầng trăng...

Nhưng với tư duy từ lúc hình thành
đến khi ra hoa kết quả
Hai mươi nhăm năm quả là lâu quá
để tiếp cận chân lý cuộc đời
để đổi thay ý thức hệ một thời!

Hãy rút ngắn thời gian
Cô đọng không gian
Cho những tư duy đã cũ lụi tàn
Lập luận mơ hồ vô nghĩa chảy tan
Cho tư duy mới
Anh hào quang
bừng sáng!

Nhìn các em sinh viên 
gương mặt sáng láng
Khao khát mê say
thấp thoáng bóng nhân tài
Kiến thức do ai
Chắt chiu từ cuộc sống?
Thế giới ngày nay vô cùng biến động
Lý thuyết cũng đổi thay
Nào, hãy chung tay
làm nên những kỳ tích mới!
Vượt qua thời kỳ hình sin trôi nổi
Trở về trang thái bình yên
Ấm no, tăng trưởng vững bền
Nhà nhà hạnh phúc...

Hai mươi nhăm năm có khi chậm thực
Chậm còn hơn không!
Thấy ấm lòng. Mỉm cười ...giảng tiếp.
                                                     
  

* 25 năm cho đổi thay tư duy kinh tế 



Tây Hồ găp bạn

Tây Hồ
chấp chới vào đông
Mấp mô sóng dậy mênh mông
Tây Hồ
Lả lơi con nước màu tro
Mênh mang sương sớm
Lô xô mái chùa

Vui vầy bạn hữu năm xưa
Lây phây tóc rối
Lùa xùa chòm râu...
Hỏi rằng đáy nước nông sông
Ai còn ai mất ai sầu ai thương?
Nhấp nhô đầu bac phơi sương
Môt trời gió lộng
Vấn vương Tây Hồ...





Quán gió-một giáng chiều

Quán gió chiều nay
ngan ngát gió
Hoàng lan bóng đổ
lá bay bay
Cái cò chao lượn
xa chấp chới
Vài cái rỉa lông
 ngọn hoa trắng ...

Quán gió chiều nay 
ngào ngạt gió
Lá vẫy hoa cười
tóc em bay
Lững thững bước về
đâu chẳng rõ
Tìm trong nắng đổ
lời gió bay

Cái thực
Cái chỉ hình dung là thực
Tình yêu
Có thứ như tình có thứ như yêu
Tình thực 
hay là thực không yêu
Trả lời em đi, Quán gió
Gió ngẩn ngơ đáp: Giáng Chiều!





Mong manh

Ai cũng bảo
Tình đầu là mong manh
Em cũng tin như thế
Đúng vậy phải không anh?

Em qua miền đất lạ
Không mang hình bóng anh
Đêm đông trong cô quạnh
Không biết cây nhớ cành...

Lá phong rơi khẽ quá
Bồng bềnh hồ nước xanh
Bông tuyết rơi lã chã
Bông tuyết cũng mong manh...  

Rồi một cơn gió lạ
Một chiều thu vàng chanh/chòng chành
Thì thầm nghe anh gọi
Lời thì thầm mong manh...

 Đón anh trong giá lạnh
Giá lanh cuộc đời anh?
Hay sợi tình vẫn thế
Sợi tình đầu mong manh?



Vầng trăng và nỗi nhớ


Trăng rằm vằng văc soi
Tựa ban-công ngắm trời
Trăng ơi trăng có biết
Có môt mảnh sao rơi?

Sao rơi hay ảo ảnh
Ai gửi về cho tôi?
Người đem theo nỗi nhớ
Gửi vì sao xa vời

Nao nao lòng se lanh
Bay xa thế, người ơi!
Nơi mây găp gỡ biển
Biển vẽ đường chân trời

Mây nào đâu có biết
Sơi tình xuyên biển khơi
Hai đầu hai nỗi nhớ
Có bên đầy bên vơi?

Rằm đêm nay trong vắt
Như ngoc, như sương rơi
Nỗi nhớ êm réo rắt
Dịu ngot mà chơi vơi...

Gió vẫn hát như thế
Hoa vẫn nở vẫn tươi
Chỉ mình trăng nhức nhối
Trăng rằm mà đơn côi...

Nỗi nhớ...Đầu đời
Nỗi nhớ...Tình người!




Nợ thơ


Gặp nhau không một câu thề
Không lời hẹn ước không về với nhau
Nợ  thơ một mối tình đầu
Một đôi mắt ướt một bầu sưã thương...
Cái nhện vấn vít tơ vương
Con ong say mật tìm đường kiếm hoa
Nhạc thơ vấn vít lòng ta
Mật thơ khéo ép say sa vườn đào
Tình thơ trộn với trăng sao
Vì yêu thơ...
thơ mới vận vào
thành thơ. 





Thu rơi

Thu rơi trên tóc em
hạt nắng xéo
Thu rơi lên áo anh
chiếc lá bàng khô héo
Ngày lại ngày vượt muôn nẻo đường xa
Lá biêng biếc xanh nay lá đã khô già...

Ký ức trở về sau ngần ấy năm qua
Hương thu toả ra đậm đà gốc rạ
Cánh đồng đất nâu mầu mỡ quá
Lác đác đàn bò
Và những luống hoa...

Nông trường về chiều chỉ có đôi ta
Em nép bên anh ngắm măt trời lặn
Mồ hôi anh nồng mặn
Ngực áo ai ướp hương táo ngọt ngào
Nước hồ xanh sóng đánh lao xao
Thu thì thào
Lá rơi...


Bên bờ sông tím mát, môi cười
Lá phong vàng trải đệm
Se sẽ mùa thu, ngất ngây kỷ niệm
Thu rơi hoài nốt nhạc
Yêu...yêu...

Tình đôi ta dẫu có đẹp bao nhiêu
Bom đan vẫn một chiều ập tới
Đêm tân hôn vồi vội
Rồi vồi vội chia tay
Anh hành quân hối hả đêm ngày
Em môt bờ ...xa lắc

Vơ một nắm
Muỗi sông Tô nhiều lắm
Em đi hái lá bàng đun nước tắm cho con
Trán con lửa ran, em khô héo gầy mòn
Thu thắt lòng
Buông hơi thở
Con...con...



Rồi thu thương 
Cho một ổ trứng tròn
Quả nào cũng tươi, trái nào cũng đẹp
Em xoè cánh ấp con trong căn phòng nhỏ hẹp
Giáo án đã viết xong, em lên lớp hàng ngày
Chiều về tưới tắm ươm cây
Vun vén vuông đầy luống thửa.
Con dựa đầu, khắc vạch trên ô cửa
Đo độ lớn hàng ngày
Đứa nào cũng xinh, đứa nào cũng đặn đầy
Yêu thương...

Thu rơi rơi những trái chín đời thường
Những cánh hồng đỏ lựng

Thời gian như nối dài thêm sức chịu đựng
Đón anh về sum họp môt ngày thu
Thu rơi rơi ... những khao khát đền bù
Ngập sông thu
Thở ấy.

Cuôc đời con gái chúng em là vậy
Tất cả vì chồng con...dẫu biết mấy thu qua
Nay Thu chín thơm, hương sắc còn đượm đà?
Vẫn rơi?...




Chơi bóng bàn


Ngày nào hai đưá mình
chẳng rủ nhau đánh bóng
Anh xoạc ...thẳng
Em xoãng... nghiêng
Quả chìm quả bổng quả biên
Anh nâng em đập liền liền vui tay!

Bên phải này
Bên trái này
Chạy lên chạy xuống hây hây má hồng
Quả bỏ nhỏ
Quả sát hông
Này giao bóng xoáy
Này bồng vút cao

Vụt anh mới sướng làm sao
Anh loay hoay đỡ, anh nhào tứ tung!

Anh ơi em hiểu vô cùng 
Chỉ có anh
Chỉ có anh
Người đỡ, Người nâng
em...
một đời!






Tan tác hoa cỏ tranh

Bàng bac bay đâu rồi
Sao tan tác tả tơi
Đêm qua mưa bão lắm
Tôi nghiêp cỏ tranh ơi!

Đâu rồi cần câu gió
Đong đưa goi măt trời
 Đâu rồi vầng xanh cỏ
 Mang hơi đất , nắng tươi?

               Mong làm người hành khất               
Xin nắng về cho em
Mong hát lời diu êm
Goi gió về hong tóc

Rồi cỏ tranh sẽ moc
Lá sẽ sắc đứt tay
Rồi hoa sẽ bung dầy
Bông bông và ánh bac.

Có những người lầm lac,
 trẻ em bị bỏ rơi,
 cụ già sống đơn côi,
 người rẻo cao nắng gió.
 Có những kẻ khốn khó,
 lay lắt giữa đô thành, 
và các chị các anh,
sống nốt ngày tàn luị,
 ốm đau và mêt mỏi,
 thiếu áo ấm thuốc thang.
 Những em gái lỡ làng,
 sống khổ hơn là chết...
Bao nhiêu người không biết,
 lớp người dễ tổn thương,
 như cỏ tranh bên đường,
 tan tác sau cơn bão...


Đong đưa

Làn gió xuân nhè nhẹ
Đong đưa chao ngọn cây
Vai em thon thon gầy
Đong đưa đôi quang gánh
Dòng sông xanh lấp lánh
Đong đưa con thuyền nan
Lời nói em dịu dàng
Đong đưa trái tim vỡ
Ánh mặt trời rạng rỡ
Đong đưa võng ngoài hiên
Đôi bầu sữa thiên nhiên
Đong đưa ru bé ngủ
Điệu valse đầy quyến rũ
Đong đưa triệu trái tim
Đôi tay ai mải tìm
Đong đưa tình ngây ngất
Đôi mắt em trong vắt
Đong đưa chén rươu say
Ngọn gió cuốn theo mây
Đong đưa diều thổi sáo
Biển xanh nổi gió bão
Đong đưa ngọn thuỷ triều
Ngày đầu mới biết yêu
Đong đưa vào say đắm
Giải yếm em đỏ thắm
Đong đưa bỏng mắt anh
Lời nói yêu chân thành
Đong đưa niềm thương nhớ

Cuộc đời như thế đó
Đong đưa...lại...đong đưa
Thời gian có bao giờ 
Thôi đong đưa quả lắc?
Trái đất trong khoảnh khắc
Ngừng đong đưa thời gian?
Thời gian có lụi tàn
Thôi đong đưa không nhỉ? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét