1 -Mười trong một
Có lúc ngấm vị cay
Có lúc say vị đắng
Có quãng đời trống vắng
Oằn gánh nặng gian truân
Yêu sao những lúc quây quần
Gặp nhau không chút ngại ngần... ôm vai
Tay em nay bớt thon daì
Tóc anh bạc trắng: Đã ngoài bẩy mươi!
Tháng năm chẳng tắt nụ cười
Đường xa xa cách vẫn người thân quen
Đường xa xa cách vẫn người thân quen
Cúc vàng chen lẫn hoa sen
Vai anh chen lẫn vai em... một nhà
Mắt nhìn mà chẳng nói ra
Hai tay đỡ lấy...tình già... hai tay
Sài gòn đẹp lắm chiều nay
Mười người trong một bóng cây... bạn bè!
12-2011
(Kỷ niệm cuộc gặp gỡ với các anh chị K5-QL tại TP HCM)
2 - Thương nhớ cánh Vạc
(Mến tặng anh chị Đồng- Huyền, K5)
Theo cùng cánh Vạc đêm thâu
Biết thương thì đã bể dâu trăm chiều
ĐĐ
Ôm em*
cánh vạc
liêu xiêu
liêu xiêu
Mình đi nhé
một chiều tròn nắng
một chiều tròn nắng
Đến nơi ấy
Nắng có hồng những miền trống vắng
Mưa có buồn trong tĩnh lặng đêm thâu?
Phút giây này thực hiểu thấu lòng nhau
Ta-đôi đũa đôi màu, chia đôi ngả
Một cánh dép vẹt mòn, xa một nửa
Nửa kia buồn vịn cửa vẫn chông chênh...
Cánh vạc em bay vượt thác vượt ghềnh
Một đơn độc một-một mình đối mặt
Anh ngậm ngùi vùi trong bao tiếc hận
Một Trả-Vay lận đận...một Trả-Vay*
Ước mong sao trái đất đẩy vòng quay
Xua giá lạnh đón vạc ngày trở lại
Cánh vạc mềm vẫn cứ mềm mềm mãi
Vai thon gầy ấm lại Cánh Đồng anh...
* Ôm em, Trả vay ( Lời trong thơ ĐĐ )